TRUY HỒN - HIỆN TRƯỜNG TỘI ÁC

Tô Mộc Hề và Mạc Nam Tuần đi tới ATM ở gần đó, trong thẻ ngân hàng thật sự có một khoản tiền.

Nhìn những con số hiện trên máy ATM, Tô Mộc Hề vuốt cằm nghĩ một lúc: “Nói đi, anh muốn tôi làm chuyện gì?”

“Cô đồng ý trước đi.” Mạc Nam Tuần nói.

Tô Mộc Hề cười khẽ: “Tôi phải xem số tiền kia có đáng không đã.”

“Được.” Mạc Nam Tuần đồng ý, “Nhưng chỗ này không thích hợp để nói chuyện lắm. Vừa ăn vừa nói, thế nào?”

Tô Mộc Hề cũng đang có ý này, vậy nên hai người cùng đi đến nhà hàng Tây ở gần đó.

Tô Mộc Hề gọi một phần beefsteak, hình như nhân viên phục vụ không nhìn thấy Mạc Nam Tuần, cô cũng không chọn món ăn cho Mạc Nam Tuần. Có lẽ gã cũng không thích ăn.

“Hình như cô rất thích ăn beefsteak.” Mạc Nam Tuần nhìn đĩa beefsteak trước mặt Tô Mộc Hề, đôi mắt hoa đào híp lại, một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt đẹp trai.

Tô Mộc Hề gật đầu: “Đúng vậy.”

Mạc Nam Tuần dựa lưng vào ghế, nhìn dáng vẻ Tô Mộc Hề khi cắt beefsteak, động tác của cô lưu loát mà lại chăm chú. Người ta thường nói một người lúc nghiêm túc là đẹp nhất, giờ phút này Tô Mộc Hề chính là như vậy.

“Nói vào vấn đề chính đi.” Tô Mộc Hề nói.

“Trước khi tôi chết, có một cô bạn gái. Sau khi tôi chết không lâu, cô ấy cũng bỏ mạng. Pháp y giám định là tự sát, thế nhưng tôi nghi ngờ cô ấy bị người khác sát hại.” Hai tay Mạc Nam Tuần để lên bàn, mười ngón tay giao nhau, để gần chỗ Tô Mộc Hề.

Cô giương mắt liếc nhìn gã: “Vậy nên anh muốn điều tra rõ ràng nguyên nhân cái chết cho cô ấy?”

“Đúng vậy.”

Tô Mộc Hề đã cắt xong beefsteak, đặt chiếc dao nhỏ sắc bén xuống bàn, ngước mắt nhìn Mạc Nam Tuần, dừng hai giây: “Không ngờ anh lại si tình như vậy. Nhưng hình như đây là chuyện của cảnh sát mà, anh không nên tìm tôi.”

“Cô còn lợi hại hơn cả cảnh sát, không phải sao?” Mạc Nam Tuần cười yếu ớt hỏi ngược lại.

Tô Mộc Hề chẳng ừ hử gì, Mạc Nam Tuần tiếp tục nói: “Có điều, cô cũng có thể tìm người bạn cảnh sát kia của cô nhờ giúp đỡ.”

Tô Mộc Hề đặt cái nĩa xuống, lau miệng: “Đưa tất cả thông tin của bạn gái anh cho tôi. Tình huống lúc chết, miêu tả rõ ràng.”

“Lúc đó tôi không có ở đó.” Mạc Nam Tuần rũ mắt xuống, nụ cười trên môi cũng không còn nữa, dáng vẻ vô cùng khổ sở, “Cô ấy tên là Chương Nguyệt Nguyệt, khi tôi mười sáu đã mến cô ấy rồi, thế nhưng người nhà của cô ấy không đồng ý để chúng tôi ở bên nhau. Cho nên chúng tôi đã chia tay, tôi cũng chết ngay trong ngày hôm đó.”

Tiếng nói của gã rất nhỏ, nhưng Tô Mộc Hề lại nghe được rất rõ ràng, có lẽ cô đã bị anh ta cảm hóa, cũng cảm thấy buồn bã theo.

“Sau khi tôi chết vẫn cảm thấy không cam tâm, đi theo cô ấy một thời gian khá lâu. Sau đó tôi gặp phải một tên đạo sĩ, bị quấn lấy rất lâu, lúc trở lại thì tôi lại nhận được tin cô ấy đã chết rồi.” Mạc Nam Tuần cúi đầu, một tay ôm lấy gương mặt tuấn tú, vô cùng đau lòng.

Tô Mộc Hề liếm liếm môi: “Có thể nói cụ thể một chút được không, hay là người mà anh nghi ngờ?”

Mạc Nam Tuần ngẩng đầu, giờ phút này trên mặt của gã nhuốm đầy bi thương: “Không có…”

“Thôi quên đi…” Tô Mộc Hề cắt đứt lời gã, “Tôi đi hỏi Giang Tín Chi.”

“Được, tôi chờ tin của cô. Khoảng thời gian này, có thể tôi sẽ không xuất hiện.” Mạc Nam Tuần nói, “Hơi phiền toái một chút, chờ cô tra được, tự nhiên tôi sẽ xuất hiện.”

Tô Mộc Hề nghi hoặc: “Anh định làm cái gì?”

Mạc Nam Tuần không lên tiếng, Tô Mộc Hề hỏi tiếp: “Nếu anh vì chuyện này mà ở lại đây lâu như vậy, vậy hẳn anh phải biết hung thủ là ai chứ?” Cô nhìn gã, mắt không hề chớp.

“Nếu như tôi biết hung thủ là ai thì còn đến tìm cô để làm gì?” Mạc Nam Tuần hỏi ngược lại.

Tô Mộc hề không nói gì nữa, cắm đầu ăn beefsteak.

——

Hôm sau, Tô Mộc Hề hẹn Giang Tín Chi đi ăn cơm.

Địa điểm ăn trưa là do Giang Tín Chi chọn, là một nhà hàng tư nhân.

“Mộc Mộc, cậu cứ chọn tự nhiên đi.” Giang Tín Chi đưa thực đơn cho cô.

Vốn dĩ Tô Mộc Hề muốn mời Giang Tín Chi ăn cơm, dù sao cô cũng muốn nhờ anh giúp đỡ. Ai ngờ Giang Tín Chi vẫn cứ muốn mời cô ăn cơm, vậy nên cô cũng không khách sáo, chọn mấy món khá là đắt tiền.

“Mộc Mộc, cậu nên cách xa Cố Dĩ Bạch một chút.” Giang Tín Chi đột nhiên nói, cụp mắt xuống, trốn tránh ánh mắt của Tô Mộc Hề, có hơi không tự nhiên nói, “Chuyện lần trước, tớ đã xin lỗi anh ta rồi.”

Tô Mộc Hề hơi nhíu mày, nhắc đến Cố Dĩ Bạch, cô vẫn còn cảm thấy tức giận: “Tớ có quyền được kết bạn của tớ, cậu không có quyền can thiệp vào.” Sau đó cô chuyển đề tài, “Nhưng cậu yên tâm đi, sau này tớ sẽ không gặp lại Cố Dĩ Bạch nữa, gặp một lần sẽ đánh một lần.”

“Hai người sao vậy?” Giang Tín Chi ngờ vực, “Anh ta làm gì cậu sao.”

“Không muốn nói, nhắc đến lại bực mình.” Tô Mộc Hề nói, “Hôm nay tớ đến tìm cậu là có chuyện khác.”

“Chuyện gì?”

“Có một vụ án, khoảng mấy năm trước.”

Nhân viên phục vụ đem món ăn lên, Tô Mộc Hề cầm lấy đũa, vừa ăn vừa nói: “Nạn nhân tên là Chương Nguyệt Nguyệt, lúc đó pháp y giám định là tự sát, hiện tại có người nghi ngờ cô ta bị sát hại, nhờ tớ điều tra rõ ràng.”

“Chương Nguyệt Nguyệt?” Giang Tín Chi trầm tư một lúc, “Hình như là vụ án khoảng hai, ba năm trước, lúc đó tớ mới vừa vào đội hình sự, chỉ mới là một chân sai vặt.”

“Cậu còn nhớ à?” Trên mặt Tô Mộc Hề xuất hiện ý cười.

“Đó là vụ án đầu tiên mà tớ tiếp xúc, đương nhiên là nhớ rồi.” Giang Tín Chi nói, cẩn thận nhớ lại tình huống lúc đó, “Tớ cũng cảm thấy có chút khả nghi, có cảm giác khó nói thành lời, tất cả mọi chuyện giống như là chuyện đương nhiên ấy.”

“Quay về tớ sẽ lấy hồ sơ ra xem lại.” Anh nói.

Tô Mộc Hề gật đầu: “Được rồi, vậy cảm ơn cậu trước.”

“Có điều, người tìm cậu điều tra là ai?” Giang Tín Chi nhìn cô, một vụ án đã yên lặng từ hai ba năm trước sao đột nhiên lại có người nhắc đến?

“Cái này cậu không cần biết, đó là khách hàng của tớ, đây là việc riêng của bọn họ, tớ luôn luôn bảo mật.” Tô Mộc Hề khẽ mỉm cười. Cô cảm thấy, bảo vệ quyền riêng tư của khách hàng, đúng thật là một cái cớ rất tốt.

Vậy nên cho dù Giang Tín Chi có muốn hỏi, cũng không hỏi ra được.

“Được rồi, trở về tớ sẽ lấy hồ sơ ra xem, có kết quả sẽ thông báo cho cậu.” Giang Tín Chi bất đắc dĩ nói.

“Tớ muốn tham gia điều tra vụ án này.” Tô Mộc Hề nói từng chữ từng chữ một.

Tay của Giang Tín Chi đang cầm thìa canh cá run lên một cái: “Không được, những hồ sơ này đều thuộc hàng cơ mật, sao có thể cho cậu xem được?” Anh múc canh cá đưa đến trước mặt Tô Mộc Hề, “Cậu yên tâm, nếu tớ có phát hiện gì nhất định sẽ nói cho cậu biết.”

Tô Mộc Hề uống một hớp canh cá, mùi vị của nó rất ngon. Tuy rằng thức ăn ngon có thể khiến tâm tình của người ta vui vẻ, thế nhưng Giang Tín Chi vẫn khiến cho cô không được vui lắm.

“Tớ với cậu làm bạn nhiều năm như vậy, cho tớ nhìn hồ sơ một chút có sao đâu. Hơn nữa, tớ cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài.” Tô Mộc Hề nói như hể là chuyện đương nhiên.

Giang Tín Chi bị làm khó, nghĩ một lúc: “Cậu cũng đâu nói cho tớ biết người muốn điều tra chuyện này đâu, chúng ta đều như nhau.”

Trong nháy mắt Tô Mộc Hề có cảm giác như mình tự đào hố chôn mình rồi, cô cũng có ngày đó sao…

“Thôi, quên đi.” Cô thở dài, sau đó uống canh cá, khen ngợi, “Hương vị không tồi.”

“Vậy sau này chúng ta có thể thường xuyên đến đây.” Giang Tín Chi cười.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi