TRUY HỒN - HIỆN TRƯỜNG TỘI ÁC

“Bây giờ đến cả hòa thượng còn ăn thịt, vậy mà anh lại không thích ăn thịt.” Tô Mộc Hề không nhịn được nói.

Cố Dĩ Bạch không lên tiếng, chỉ chăm chú ăn mì.

Tô Mộc Hề cũng không nói thêm, ăn ăn, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ầm ầm vang lên ngoài cửa phòng vệ sinh, có lẽ bởi vì bên ngoài có gió lớn, cửa sổ lại đang mở, cho nên mới phát ra tiếng vang.

Cô đứng dậy đi đóng cửa sổ, quả nhiên ở bên ngoài gió thổi rất to, còn có thể loáng thoáng nghe được tiếng sấm, có lẽ là trời sắp mưa rồi.

Sau khi đóng cửa sổ xong, cô trở lại phòng khách, phát hiện đã không thấy Cố Dĩ Bạch đâu nữa, tô mì lúc này đã trống không, chỉ còn lại một ít canh dư lại, đũa đặt ở trên bàn.

Bởi vì không nghe thấy tiếng đóng cửa, cho nên cô cũng không nghĩ Cố Dĩ Bạch đã rời đi, hơn nữa Cố Dĩ Bạch cũng không phải là loại người không nói một tiếng đã bỏ đi như vậy.

Đáy lòng chợt dâng lên một cảm giác xấu mơ hồ, lông mày cau lại, nhìn quanh bốn phía một lượt.

Ngay lúc đó, đèn trong phòng khách đột nhiên chớp tắt mấy lần, vang lên một âm thanh “Xì xoẹt xì xoẹt”, không lâu sau thì tối sầm xuống.

Tô Mộc Hề đỡ trán, cái này thiệt giống mấy tình tiết thường xuất hiện trên TV quá….

Lần mò bước đi trong bóng tối, chạm vào măt bàn, bắt đầu tìm điện thoại, chỉ là không những không tìm được điện thoại, còn đụng trúng một vật thể lạnh lẽo gì đó, có chút trơn nhẵn. Cảm giác ấy khiến lông tơ của Tô Mộc Hề dựng hết cả lên.

Đột nhiên đằng sau xuất hiện một cánh tay mạnh mẽ giữ lấy eo cô, đồng thời một cánh tay khác bịt miệng cô lại, ôm cô lùi lại phía sau.

Tiếng hét của Tô Mộc Hề bị chặn lại ở cổ họng, cô bắt đầu giãy dụa kịch liệt, nhưng người kia càng dùng sức giữ cô lại, nói nhỏ bên tai cô: “Đừng lên tiếng, không được lộn xộn.”

Cô nghe được giọng nói của Cố Dĩ Bạch.

Đột nhiên cô gật đầu một cái, sau đó Cố Dĩ Bạch thả cô ra.

Tô Mộc Hề thở một hơi, Cố Dĩ Bạch ở bên cạnh cô đã rời đi từ lúc nào, sau đó trong phòng lập tức vang lên một đợt âm thanh, những thanh âm đánh nhau xuất hiện cùng với hai giọng nam, một là Cố Dĩ Bạch, còn lại hình như là của Mạc Nam Tuần.

Trong bóng tối bỗng nhiên xuất hiện một ánh lửa sáng chói, Tô Mộc Hề nhìn thấy trong tay của Cố Dĩ Bạch đang cầm một lá bùa, trong nháy mắt lá bùa ấy đã bị thiêu đốt thành tro. Mà khuôn mặt của Mạc Nam Tuần ở trước mặt anh lại càng dữ tợn, màu da càng ngày càng trắng bệch, nhưng hai mắt của gã lại nhìn về phía cô.

Vẫn là đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia, nhưng lúc này ánh mắt của gã lại lạnh thấu xương, Tô Mộc Hề giật mình, chợt cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Ánh lửa chỉ xuất hiện trong nháy mắt, ngay sau đó lại tiếp tục chìm vào bóng tối.

Tô Mộc Hề vểnh tai lên nghe tiếng động xung quanh, bỗng nhiên trong lúc đó, đèn trong phòng khách lại đột nhiên sáng lên.

Bởi vì ở trong bóng tối một thời gian dài, cô cảm thấy ánh đèn thật chói mắt, Tô Mộc Hề đưa tay ra che lại, còn chưa kịp nhìn rõ tình huống hiện tại trong nhà thì bỗng nhiên phía sau gáy nhói lên, sau đó hai mắt cô tối sầm lại, ngất đi.

Được rồi, ngay thời khắc quan trọng, Tô Mộc Hề lại bị người khác đánh ngất.

Mê man đến tận hai, ba tiếng, Tô Mộc Hề liền từ từ tỉnh lại, chỉ cảm thấy phía sau cổ đau nhức.

Nói thật, đừng để cho cô biết là ai đã đánh ngất cô, nếu không cô sẽ trả lại hắn gấp mười lần.

Xoa xoa cái cổ đau nhức, lúc đứng dậy cô lại phát hiện mình đang nằm trên giường trong phòng ngủ.

Dịch đến bên giường, nhìn thấy dép lê được đặt chỉnh tề, tuyệt đối không giống với cách để dép của cô, ngày thường cô đều vứt Đông một chiếc, Tây một chiếc.

Ra khỏi phòng ngủ, quả nhiên lại thấy Cố Dĩ Bạch đang ngồi trên ghế sofa.

Cố Dĩ Bạch cũng nhìn thấy cô, đứng lên: “Cô tỉnh rồi?”

“Ừ.” Tô Mộc Hề đáp một tiếng, lại lắc cái cổ, thực sự rất đau, đối phương ra tay cũng quá nặng.

Cô bước vào phòng khách, nhìn xung quanh, sao lại có cảm giác hình như nó hoàn toàn thay đổi vậy nhỉ? Trở nên… sạch sẽ hơn?

Đúng, là sạch sẽ hơn, đồ vật đều được dọn dẹp ngăn nắp. Tro bụi trên bàn trà, tủ TV đều được lau sạch, ngay cả dưới sàn cũng trơn bóng, mấy món đồ bị ném lung tung cũng đã không thấy, rác cũng biến mất luôn.

“Anh dọn dẹp sao?” Cô nhìn Cố Dĩ Bạch, có chút không tin được.

Cố Dĩ Bạch gật đầu: “Ừm, không cẩn thận làm nhà cô càng dơ hơn, nên tôi dọn dẹp một chút.”

Vốn Tô Mộc Hề còn định cảm ơn anh, nhưng anh nói “càng dơ” là có ý gì? Nhà cô vốn rất bẩn sao? Cô không cảm thấy như vậy…

“Mấy giờ rồi?” Tô Mộc Hề hỏi anh, “Anh có nhìn thấy điện thoại của tôi không?”

“Ở trên cái tủ đầu giường trong phòng ngủ của cô đấy.” Anh liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, “Bây giờ là rạng sáng 0 giờ 5 phút.”

Tô Mộc Hề cầm điện thoại lên, lại trở về phòng khách: “Vậy sao bây giờ anh còn chưa về nhà?”

“Chờ cô tỉnh lại.”

Tô Mộc Hề nửa nằm trên ghế sô pha, ngáp một cái: “Mạc Nam Tuần đâu?”

“Siêu độ rồi, đã đưa đi Luân Hồi.” Anh nói rất đơn giản mà lại bình thản.

Đối với Tô Mộc Hề mà nói thì kết quả của chuyện này như vậy là rất tốt, chỉ là trong lòng cô vẫn còn có chút vấn đề không nghĩ thông được, cũng muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng hiện tại không còn cơ hội nữa, nên cô đành coi như thôi vậy.

“Ai đã đánh ngất tôi vậy?” Tô Mộc Hề nhìn về phía Cố Dĩ Bạch, nhìn từ góc độ, cô có thể thấy được gò má cùng với chiếc cằm có đường nét rõ ràng của anh, môi mỏng nhẹ nhàng mím lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.

“Mạc Nam Tuần.” Anh chậm rãi phun ra ba chữ, dưới ánh đèn, khuôn mặt trắng nõn dần ửng hồng.

Tô Mộc Hề chuyển tầm mắt, cô biết nhất định là do Mạc Nam Tuần làm, có điều gã ta đã đi đầu thai rồi, cô cũng không muốn truy cứu thêm nữa.

“Này này, anh mau trở về đi.” Tô Mộc Hề nói, hơn nửa đêm mà cô nam quả nữ còn ở chung một phòng, tóm lại vẫn không phải chuyện tốt đẹp gì.

Anh hơi do dự: “Chuyện về bức tranh chữ của chủ tịch Lôi…” Anh nhìn về phía Tô Mộc Hề, đôi mắt màu đen trầm tĩnh như nước.

“Chuyện đó ngày mai hẵng tính.” Tô Mộc Hề lại ngáp thêm một cái.

“Được.” Anh nói, “Vậy tôi đi trước.”

“Ừ, về cẩn thận.”

“Ừm.”

Mạc Nam Tuần bám lấy cô hơn một tháng cuối cùng cũng biến mất, đêm đó Tô Mộc Hề lại được ngủ ngon.

Buổi sáng hôm sau, lúc Tô Mộc Hề thu dọn đồ đạc trong cửa hàng thì Giang Tín Chi vội vã đi vào, nhìn thấy Tô Mộc Hề đang ở trong cửa hàng mới thở phào nhẹ nhõm.

“Sao tớ gọi mà cậu không bắt máy?” Giang Tín Chi ngồi xuống.

Tô Mộc Hề đặt quyển sách vào trong giá sách, nói: “Tớ để điện thoại ở nhà, lười quay lại lấy.”

” Tại sao không tiếp tục điều tra vụ án của Chương Nguyệt Nguyệt nữa?” Giang Tín Chi hỏi cô.

Tô Mộc Hề xếp gọn tất cả sách xong, phủi tay một cái, cũng ngồi xuống: “Ngày hôm qua tớ đến nhà họ Chương, sau đó thì…” Cô kể những tin tức mình có được lúc ở nhà họ Chương cho Giang Tín Chi biết.

“Chương Nguyệt Nguyệt kia lúc sống cũng không được tốt, còn không bằng chết đi cho rồi.” Tô Mộc Hề nói tiếp.

Thật ra cô nghi ngờ là căn bản Chương Nguyệt Nguyệt không hề bị bệnh tâm thần phân liệt, cô ta thường hay nhắc đến Mạc Nam Tuần, thậm chí nói mình nhìn thấy gã, tất cả đều là sự thật.

Tiếc là Mạc Nam Tuần đã không còn ở đây, chuyện này không thể điều tra được nữa.

“Nếu như không điều tra vụ này nữa, khách hàng kia của cậu sẽ nói thế nào?” Giang Tín Chi biết rõ Tô Mộc Hề rất yêu tiền, đối với chuyện làm ăn mà mình nhận, cô sẽ không dễ dàng từ bỏ.

“Đã dừng rồi.” Tô Mộc Hề nói, “Sau này sẽ không nhận vụ làm ăn như tra án này nữa, đau đầu.”

“Không thể như vậy được.” Giang Tín Chi vội la lên, “Nếu như cậu không nhận nữa, vậy bọn tụi tớ phải làm sao bây giờ…”

Tô Mộc Hề lườm anh một cái: “Mấy năm nay, số lần tớ giúp các cậu tra án còn chưa đủ nhiều sao? Đội hình sự của các cậu làm ăn kiểu gì vậy, ngay cả một vụ án cũng không điều tra được!”

Giang Tín Chi gãi gãi đầu, Tô Mộc Hề lại nói: “Được rồi được rồi, cậu mau trở về đi, tớ còn có việc.”

Sau khi đuổi anh ta đi không bao lâu, Cố Dĩ Bạch lại tới nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi