TRUY HỒN - HIỆN TRƯỜNG TỘI ÁC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cố Dĩ Bạch trầm mặc một lúc, mới nói: “Tô Mộc Hề, tôi không muốn trả lời vấn đề này. Hi vọng lần sau cô cũng đừng hỏi nữa, cũng giống như tôi không hỏi vì sao cô lại có loại năng lực kỳ lạ kia vậy.” Trong tay anh là tờ giấy mà Tô Mộc Hề đã đưa cho.

Khoé miệng Tô Mộc Hề giật nhẹ, không hỏi nữa.

Trời bên ngoài vẫn còn đang mưa, mưa như trút nước, hạt mưa rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh tí tách tí tách.

Tô Mộc Hề đã bắt đầu thấy đói bụng, chỉ mong cơn mưa này có thể dừng lại nhanh một chút.

Khoảng chừng mười mấy phút sau, cuối cùng mưa cũng từ từ vơi bớt, đã biến thành cơn mưa nhỏ.

Tô Mộc Hề cầm một cái quạt giấy: “Đi ăn cơm đi, đói quá.” Bây giờ đã sắp một giờ rồi.

Cố Dĩ Bạch cũng đói bụng, gật đầu.

Chỉ có một cái dù, hơn nữa dù cũng không lớn. Hai người sóng vai cùng đi, chỉ có thể đi rất gần nhau.

Tô Mộc Hề che dù, Cố Dĩ Bạch còn cao hơn cô tận một cái đầu, cô chỉ có thể giơ cao lên, cảm thấy hơi mệt một chút, thỉnh thoảng lại hạ thấp xuống, nhưng sau đó lại đụng phải đầu của Cố Dĩ Bạch.

“Đưa tôi.” Anh nói, sau đó cầm lấy cán dù từ trong tay Tô Mộc Hề.

Cô chú ý thấy làn da của anh trắng nõn, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, trên tay không có chút thịt.

Là một đôi tay rất đẹp, theo cảm nhận của cô.

Cố Dĩ Bạch bị cô nhìn nên có chút mất tự nhiên, nói: “Nhìn đường, trời mưa nên đất rất trơn.”

“Ồ.” Lúc này Tô Mộc Hề mới chịu dời tầm mắt đi.

Đi tới đầu hẻm, cô nhìn thấy một người phụ nữ mặc quần đỏ cầm một chiếc dù lớn màu đen, che khuất khuôn mặt và cả nửa người trên.

Tô Mộc Hề chỉ nhìn lướt qua, không nhìn thêm.

“Cẩn thận người phụ nữ vừa nãy.” Sau khi đi xa, Cố Dĩ Bạch nói với Tô Mộc Hề.

“Sao?” Tô Mộc Hề nghi ngờ, là người phụ nữ quần đỏ cầm dù kia?

“Âm khí rất nặng, không phải là người.” Cố Dĩ Bạch nói, vẻ mặt bình thản.

Tô Mộc Hề thầm văng tục, tại sao gần đây cô toàn gặp phải mấy thứ không sạch sẽ vậy. Tay vô thức vuốt ve vòng bạch ngọc bình an trên ngực, cách một lớp vải mỏng manh, vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp của nó.

Dường như Cố Dĩ Bạch cung chú ý đến hành động của cô, nói: “Trước tiên cứ mang theo vòng ngọc bình an này đi, nó có thể trừ tà.”

“Ừm.” Tô Mộc Hề đáp, cô cũng không có ý định trả nó lại cho anh.

Đi không bao xa thì cô nhìn thấy có một nhà hàng ở đường đối diện, chỉ chỉ nói: “Nhà hàng này đi.”

Cố Dĩ Bạch không có ý kiến, nhìn trái phải một hồi, không có xe cộ, nhanh chóng đi qua đường, bước vào nhà hàng.

Tô Mộc Hề gọi hai món mặn, Cố Dĩ Bạch lại gọi hai món chay.

“Sao anh lại không ăn thịt vậy?” Tô Mộc Hề tò mò hỏi.

Nói tới vấn đề này, khuôn mặt của Cố Dĩ Bạch khẽ thay đổi, dáng vẻ có chút xấu hổ, không nói lời nào.

Một người đàn ông lại không ăn thịt, lại còn hay đỏ mặt như vậy, Tô Mộc Hề lườm anh một cái.

Sau khi ăn cơm xong, Cố Dĩ Bạch nói phải trở về, còn Tô Mộc Hề thì trở lại cửa hàng.

Hai người đứng ở ven đường, Cố Dĩ Bạch trả dù lại cho cô.

“Cho tôi mượn điện thoại di động của anh một chút.” Tô Mộc Hề nói, sau đó đưa tay ra, cô để quên điện thoại ở nhà rồi, cũng không muốn về lấy, thế nhưng buổi tối lại muốn đi ăn beefsteak ở nhà hàng Pháp. Hôm nay là thứ bảy, chắc chắn có rất nhiều người, cô gọi để đặt trước một chỗ.

Cố Dĩ Bạch cầm điện thoại của mình đưa cho cô, Tô Mộc Hề cầm lấy rồi nhìn trái phải một lượt, nó là một chiếc điện thoại khá cũ, phím ấn trên điện thoại cũng bị trày xước vì ma sát.

Cô ấn số điện thoại của nhà hàng Pháp, gọi đi, nhanh chóng đặt trước chỗ ngồi.

Lúc cô đang định trả lại điện thoại cho anh, thì bất ngờ có một chiếc xe ô tô màu đen từ đâu lao đến, nước bùn bắn lên tung toé.

Tô Mộc Hề sợ hãi kêu lên một tiếng, nhắm hai mắt lại nghiêng đầu tránh né, chỉ cảm thấy nước bùn lạnh lẽo tạt vào người. Trên mặt, trên tóc, trên người, đều dính bùn bẩn.

Lúc cô mở mắt ra, nhìn chiếc dù bị cô lỡ tay ném vào vũng nước ven đường, nhưng lúc này cô không quan tâm được nhiều như vậy, bởi vì váy và cả người cô đều bị bẩn, còn có tóc, đuôi tóc đều bị ướt, dính vào nhau.

Bây giờ cô, chỉ hy vọng người lái xe kia bị nổ tung tại chỗ!

Cố Dĩ Bạch ở bên cạnh cũng không tránh khỏi xui xẻo, thế nhưng nhìn còn tốt hơn Tô Mộc Hề nhiều, trên quần áo cũng dính không ít, trên chiếc áo sơ mi trắng còn có nguyên vệt nước màu xám đen, nhưng trên mặt vẫn rất sạch sẽ.

Anh lấy một bịch khăn giấy trong túi ra đưa cho Tô Mộc Hề: “Cô lau đi.”

Cô không nhận lấy, mà lại hỏi: “Anh có nhớ bảng số xe không?”

“Không nhớ.” Anh nói.

“Sao lại không nhớ?” Tô Mộc Hề xù lông, đệt mịa, vậy thì sao cô có thể trả thù được?

Cố Dĩ Bạch mím môi không nói gì, cúi đầu rút một tờ khăn giấy ra lau một ít nước bẩn trên mặt cô.

Làn da của cô nhẵn nhụi bóng loáng, vì tức giận nên khuôn mặt hơi đỏ, đôi mắt màu đen tựa như hắc diệu thạch [1], chỉ là hiện tại đang tràn ngập tức giận, chính xác mà nói, cả người cô đều bốc lửa.

[1] Hắc diệu thạch (Obsidian) hay còn gọi là đá vỏ chai là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào, nó được tạo ra khi dung nhamfelsic phun trào ra từnúi lửa và nguội lạnh nhanh nên bên trong nó có các tinh thể rất nhỏ.



Cố Dĩ Bạch nhẹ nhàng lau khô nước trên mặt cô, vén mớ tóc ẩm ướt của cô ra phía sau, lại giật thêm một tờ khăn giấy lau khô cổ cô.

Chiếc cổ thon dài, da thịt trắng như tuyết, trên cổ đeo chiếc vòng ngọc bình an trắng, dây vòng màu đỏ lộ ra bên ngoài.

Động tác của anh rất nhẹ, khiến Tô Mộc Hề cảm thấy có hơi ngứa, nói: “Tôi tự lau được rồi.”

Tô Mộc Hề lau khô nước trên cổ và cánh tay, còn chiếc váy của cô đã hoàn toàn bị bẩn, chỉ có thể về nhà thay đồ.

Cố Dĩ Bạch khom lưng, nhặt lên chiếc dù bị rơi dưới vũng nước, vẩy nước trên dù đi rồi trả lại cho Tô Mộc Hề. Nhưng điện thoại di động lại bị rơi vào nước, hình như không còn mở được nữa.

“Hư rồi sao?” Tô Mộc Hề lạnh mặt cầm lấy điện thoại của anh nhìn trái nhìn phải một lúc, dùng sức ấn vào nút mở nguồn, vẫn không có phản ứng.

“Trở về dùng máy sấy thổi khô một chút.” Tô Mộc Hề nói, nói không chừng còn có thể cứu được.

“Không cần, tôi đưa cô về.” Cố Dĩ Bạch nói, cầm lấy điện thoại lau khô rồi bỏ vào trong túi quần.

Tô Mộc Hề bĩu môi, trời lại bắt đầu mưa, Cố Dĩ Bạch bung dù ra, hai người cùng sóng vai mà đứng chờ ở ven đường.

Chỉ một lát sau đã có xe taxi chạy đến.

Lúc này Tô Mộc Hề nghĩ, nếu có xe thì tốt rồi, không cần chờ taxi vào những ngày mưa như thế này nữa, cũng sẽ không bị bắn nước bùn vào người rồi.

Cố Dĩ Bạch ngồi bên cạnh Tô Mộc Hề nhìn cảnh mưa bên ngoài, khóe môi chậm rãi lộ ra một nụ cười.

Cố Dĩ Bạch đưa cô về tới nhà, Tô Mộc Hề lấy một cái mấy sấy từ trong phòng tắm ra, lười biếng đưa tay: “Điện thoại.”

Anh đặt điện thoại vào tay cô, cô bật máy sấy, ngồi sấy cả nửa ngày.

Cô chưa từng làm cái việc này, chỉ là dựa vào trực giác, khoảng chừng mười mấy phút hay gì đó, cô cảm thấy chắc đã sấy đủ rồi thì liền ngừng lại, sau đó nhấn nút mở nguồn.

Màn hình đột nhiên sáng lên, máy đang khởi động. Vào lúc Tô Mộc Hề đang rất vui vẻ thì đột nhiên màn hình đen lại, dù có nhấn thế nào cũng chẳng phản ứng…

Cô nhìn về phía Cố Dĩ Bạch, chớp mắt một cái, dáng vẻ rất vô tội.

Cố Dĩ Bạch bước đến ngồi xuống bên cạnh cô, cầm lấy điện thoại trong tay cô, không nói lời nào.

“Tôi sẽ đền lại cho anh cái điện thoại mới.” Tô Mộc Hề nói, vừa dứt lời cô lập tức hối hận ngay. Đầu cô bị úng nước hay sao mà lại đòi bồi thường cho anh một cái mới chứ? Cũng đâu phải do lỗi của cô đâu, lỗi là của người lái chiếc xe ô tô kia mà…

Nhưng mà̀, lời đã nói ra cũng như nước đã đổ đi, không thể gom lại được.

“Không cần.” Cố Dĩ Bạch nói.

Tô Mộc Hề ‘’Ừm’’ một tiếng, chính cô cũng đã nói bồi thường cho anh một cái mới rồi, anh còn không muốn? Cô chợt cảm thấy có hơi không vui vẻ.

“Vậy tôi đi đây.” Anh đứng lên.

“Ồ.”

Cố Dĩ Bạch rời đi, Tô Mộc Hề nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo sạch sẽ, áo sơmi màu trắng, chiếc váy màu đen ôm người chữ A [2], vòng eo nhỏ nhắn, hai chân thon dài cân đối.

[2] Váy đen ôm người chữ A黑色的单排扣半身 A 字裙: Mình kiếm thì nó ra toàn mấy mẫu như này, thấy xinh quá nên save về cho chị em xem thử =)))))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi