TRUY HỒN - HIỆN TRƯỜNG TỘI ÁC

Tô Mộc Hề đặt ngọc như ý xuống, ngồi nghỉ trên ghế sofa, cô chỉ chén trà Cố Dĩ Bạch pha chứ không uống, vì cô không thích uống, nhưng cũng không nói ra.

“Lý Mại Hòa và Lư Kiến Bân đều bị Đường Thiên Tung giết hại, cho nên một trong hai người bọn họ cũng là hung thủ. Nhưng tại sao Lý Mại Hòa lại đến tìm Đường Thiên Tung, thật khó hiểu.” Cô chầm chậm nói, hơi nhíu mày.

“Đáp án chỉ mình Lý Mại Hòa hiểu rõ thôi.” Cố Dĩ Bạch nói.

Tô Mộc Hề sờ sờ cằm, cười hì hì nhìn Cố Dĩ Bạch: “Hay là đêm nay chúng ta đến nhà Lý Mại Hòa xem sao?”

“Như vậy… cũng không hay cho lắm?” Cố Dĩ Bạch có hơi khó xử.

“Nhưng trừ cách đó, chẳng lẽ anh còn có cách khác sao?”

Cố Dĩ Bạch nhìn Tô Mộc Hề bằng đôi mắt sâu thẳm của mình, đang suy nghĩ biện pháp, mà cô cũng đang nghĩ. Muốn có thể quang minh chính đại vào nhà Lý Mại Hòa, trừ khi có cảnh sát. Cô có thể tìm Giang Tín Chi nhưng chuyện này lại nằm ngoài phạm vi nhận thức của người bình thường, hơn nữa cô cũng không muốn lôi cậu vào chuyện này.

“Cũng có thể đợi người nhà anh ta ra ngoài rồi chúng ta lẻn vào.” Cố Dĩ Bạch nói, đối với hiện nay mà nói, dường như đó là cách giải quyết tốt nhất.

“Anh muốn giúp tôi một tay à?” Tô Mộc Hề nghi hoặc nhìn Cố Dĩ Bạch, có thêm một người giúp đỡ đương nhiên là tốt, nhưng với tính cách của anh ta thì lẽ nào lại đồng ý dễ dàng như vậy?

“Đúng.”

“Thế khi nào thì chúng ta hành động?”

“Ngày mai.” Cố Dĩ Bạch đáp. “Ngày mai thi thể của Lý Mại Hòa sẽ được mang đi hỏa thiêu, khi đó là cơ hội cho chúng ta.”

Tô Mộc Hề duỗi chân: “Vậy được, cứ như vậy đi, đến lúc đó thì đừng có nuốt lời đấy.”

“Không đâu.”

“Vậy cảm ơn nhé, tôi đi trước đây.” Tô Mộc Hề cười đáp rồi đứng dậy.

Cố Dĩ Bạch bỗng nói tiếp: “Tiểu Hề, có muốn cùng ăn với tôi không?”

“Anh mời tôi à?”

“Ừm, tôi nấu cơm.” Cố Dĩ Bạch nói, ánh mắt có chút mong chờ.

Tô Mộc Hề sẽ không nấu ăn, mà cô cũng lười nấu, nên hầu như đều đi ăn hàng. Đối với chuyện ăn chực, đương nhiên cô cũng rất vui lòng, thế nên gật đầu đồng ý.

Cứ thế, khuôn mặt Cố Dĩ Bạch ẩn hiện nét cười nhàn nhạt, tựa như một mỹ nam bước ra từ truyện tranh.

“Thế cô muốn ăn gì để tôi làm.”

“Tôi cũng không quá muốn ăn gì lắm.” Tô Mộc Hề chống cằm, “Cứ tùy anh thôi.”

——

Tài nghệ nấu ăn của Cố Dĩ Bạch thật sự rất khá, khiến Tô Mộc Hề cứ liên tục khen ngợi.

“Nếu cô thích sau này tôi sẽ nấu cho cô ăn.” Cố Dĩ Bạch nói, khuôn mặt tuấn tú hơi ửng hồng, có chút ngại ngùng.

“Ừ, vậy thì ngại quá.” Dừng một lát lại nói: “Anh có bạn gái chưa? Người vừa đẹp trai vừa có tiền như anh chắc phải có rồi nhỉ?”

“Vẫn chưa có.”

Câu trả lời của anh khiến Tô Mộc Hề hơi bất ngờ, lại trêu đùa nói: “Thế tôi theo đuổi anh nhé?” Vừa dứt lời bản thân cô cũng ngẩn ngơ.

Cố Dĩ Bạch lập tức đỏ mặt, nhìn cô gái đang vùi đầu vào ăn trước mặt, càng siết chặt đôi đũa đang cầm trong tay.

“Không cần.” Mãi lúc sau anh mới thốt ra hai chữ này.

Tô Mộc Hề kinh ngạc, chưa bắt đầu mà đã kết thúc luôn như này cũng quá bi thương rồi…

“Cô không cần theo đuổi tôi.” Cố Dĩ Bạch nói thêm “Để tôi theo đuổi cô được không?”

“Hả?” Tô Mộc Hề nuốt vội miếng cơm trong miệng, buông đũa, khiếp sợ nhìn anh, đảo ngược tình thế như này thì cũng nhanh quá…

Cố Dĩ Bạch cũng buông đũa, khuôn mặt vẫn phảng phất sắc hồng, nói tiếp: “Tiểu Hề, tôi muốn theo đuổi em.”

“Anh vừa trêu tôi đúng không?” Tô Mộc Hề nói, có hơi không biết phải làm sao.

“Tôi không trêu đùa em.” Cố Dĩ Bạch nói, giọng điệu trầm thấp mà chắc chắn, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào cô, dáng vẻ rất nghiêm túc.

Tô Mộc Hề sợ run lên, gò má ửng hồng, nhịp tim càng lúc càng nhanh, đây là trải nghiệm trước giờ cô chưa từng có.

Lời tỏ tỉnh quá đột ngột, cô còn chưa chuẩn bị gì cả…

“Em không cần trả lời ngay đâu, cứ suy nghĩ cho kỹ.” Cố Dĩ Bạch nói, khẽ cong khóe môi.

Tô Mộc Hề nhìn anh, vừa nãy khi cô nói muốn theo đuổi anh, thật ra có một nửa là thật lòng. Tâm tư mình dành cho Cố Dĩ Bạch, cũng có một chút biểu hiện để nhận ra, có đôi lúc cô cũng sẽ vô ý hoặc cố tình nhớ tới anh, số lần cũng không phải là ít.

Chỉ là cô đã độc thân nhiều năm, cũng đã trải qua rất nhiều chuyện, đời người thay đổi rất nhanh. Tình cảm với cô mà nói là thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Cho nên khi xuất hiện những biểu hiện ấy, cô chưa từng để ý tới nó.

Nhưng vừa nãy, Cố Dĩ Bạch bất ngở tỏ tình khiến cô cũng hơi hoang mang.

Không khí trên bàn ăn có hơi xấu hổ, hai người cứ anh nhìn tôi, tôi lại nhìn anh.

Vừa lúc đó, điện thoại của Tô Mộc Hề vang lên. Cô cảm thấy cuộc điện thoại này đến quá đúng lúc.

Là Giang Trí Chi gọi, cô vừa ấn nhận cuộc gọi đã nghe thấy giọng nói vội vàng của cậu ta.

“Mộc Mộc, cậu đang ở đâu?”

“Tớ ở…” Tô Mộc Hề thoáng nhìn Cố Dĩ Bạch, do dự chốc lát liền nói: “Tớ đang dùng cơm ở ngoài, sao thế?”

“Sáng nay có người phát hiện thi thể của mẹ Lý Mại Hòa, không hiểu sao lại biến mất khỏi nhà xác của bệnh viện. Cảnh sát vừa nhận được thông báo, nói có một thi thể dưới lầu nhà cậu, tớ chạy tới xem, đúng là mẹ của Lý Mại Hòa. Có nhân chứng nói cậu đứng nói chuyện với bà ấy? Chuyện này là thế nào vậy?”

Tô Mộc Hề khẽ giật thót, chuyện này chỉ sợ không giấu được nữa, đành phải đánh đòn phủ đầu thôi.

“Cậu đang nghi ngờ tớ đấy à?”

Giang Tín Chi thở dài: “Tớ không nghi ngờ cậu, nhưng mấy chuyện này đều liên quan đến cậu, tớ cũng khó giải quyết.”

“Được rồi, nếu cậu nghi ngờ tớ thì cứ nói thẳng, tớ cây ngay không sợ chết đứng, không sợ bị người khác nghi ngờ. Nếu các cậu muốn điều tra thì cứ điều tra đi.” Giọng điệu Tô Mộc Hề cao lên mấy phần, ngữ khí cũng không mấy tốt.

Thấy cô như vậy, Giang Tín Chi cũng hết cách, chỉ biết thở dài, vô tội nói: “Thé giờ cậu đang ở đâu, tốt nhất vẫn nên đến cục với tớ làm vài thủ tục.”

“Được được, bây giờ tớ về ngay đây.” Tô Mộc Hề nói xong thì cúp điện thoại, vẻ mặt cực kì không vui.

Lần này sao cô cứ cảm thấy có người muốn đẩy mình vào hố lửa. Linh cảm mách bảo, chính là cái người đã tiết lộ bí mật của cô. Đợi chuyện này qua đi, cô nhất định phải bắt người kia cho bằng được.

Cố Dĩ Bạch để ý thấy sắc mặt cô không tốt, liền hỏi: “Có chuyện gì thế?”

“Thi thể của mẹ Lý Mại Hòa ở ngay dưới lầu nhà tôi, tôi phải trở về một chuyến.” Tô Mộc Hề bỏ điện thoại vào túi, cũng không còn hứng ăn cơm, vội vã đi luôn.

“Tôi đi với em.” Cố Dĩ Bạch cũng không ăn nữa.

Tô Mộc Hề nhìn anh: “Cũng được.”

Cô đến sảnh ngoài đổi giày, vừa đổi vừa nói: “Có người muốn đẩy tôi vào hố lửa, đúng là xui xẻo mà.”

“Đừng buồn rầu quá, rồi sẽ qua thôi.” Cố Dĩ Bạch an ủi.

Tô Mộc Hề không trả lời mà chỉ thở dài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi