TRUY PHI KÌ SỰ


"Tứ huynh..." Đứa nhỏ khuôn mặt phấn điêu ngọc mài cẩn thận đi vào trong phòng, tránh khỏi bàn ghế bị xô ngã cùng những mảnh sứ vụn rơi vãi đầy đất.

Dù đang là ban ngày mặt trời lên cao, nhưng căn phòng vẫn có điểm u tối lạnh lẽo.

Nghe được tiếng gọi lẻ loi kia thì phút chốc sau, một giọng nói trong trẻo thản nhiên đáp lại:
"Ngũ đệ?"
Đi ra từ trong u lãnh xáo trộn là một đứa trẻ khác có thân hình nhỏ gầy, cổ tay tiều tụy, trên gương mặt trắng nõn hằn lên một vết bầm bên má trái.

Nhìn thân huynh có cùng diện mạo, hai mắt sáng tỏ mà lãnh đạm, thái độ ôn nhiên, Mạc Kính Vũ bỗng cay sống mũi, nghiến chặt răng mà cúi đầu trước mặt Mạc Kính Dung.
Mạc Kính Dung dù vốn là hoàng tử do Hoàng hậu sở sinh, nhưng từ khi lọt lòng đã chịu sự xa lánh của chính Thận Nghi Hoàng hậu.


Hoặc nếu không phải xa lánh thì chính là cảnh tượng như ngày hôm nay.

Thân phận mẫu nghi thiên hạ vẫn còn đó, Thận Nghi Hoàng hậu cũng hiểu được kín đáo chu toàn, sẽ không thường xuyên tìm đến Tứ hoàng tử, cung nhân trong nội viện của y đều được sắp xếp đầy đủ không so kém đệ đệ thân sinh.

Thế nhưng, mỗi khi Thận Nghi Hoàng hậu giá lâm, cung nữ cùng thái giám trong viện Tứ hoàng tử liền tự ngầm hiểu mà tránh lui tới.

Chỉ khi Hoàng hậu nguôi ngoai mới dám tiến lên dọn dẹp.

"Đệ đến đây làm gì? Nếu lát nữa cung nhân đến phát hiện đệ ở nơi này sẽ không tốt." Cũng không đợi Mạc Kính Vũ trả lời, Mạc Kính Dung tiếp tục nói, xoay người đi đến cạnh bàn để dựng thẳng một chiếc ghế.

Ngồi ổn, Mạc Kính Dung cũng không đưa mắt về phía Ngũ đệ của y đang hạ mặt nhịn xuống nước mắt nữa.


Song mâu tinh lượng của Mạc Kính Dung tập trung chú ý ngoài cửa ra vào; y không chút phập phồng rõ ràng nhắc lại: "Mau đi đi.

Sắp có người đến."
Mạc Kính Vũ nắm chật tay, ngón tay đâm vào lòng bàn tay rất đau để giúp bản thân kiên quyết hơn.

Trước khi tiếng bước chân của cung nhân có thể bị nghe thấy từ bên ngoài, Mạc Kính Vũ đành rời đi, cũng không quên luyến tiếc quay đầu nhìn bóng lưng thẳng thắn, cô quạnh của Tứ huynh một lần nữa, cam đoan: "Tối nay đệ sẽ đến thăm huynh."
Mãi tới khi Mạc Kính Vũ đã lẻn ra ngoài bằng cửa hông, y cũng không nghe được Mạc Kính Dung đáp lời.

Cũng không thấy được trong ánh mắt thanh triệt kia thoáng qua âm lãnh kinh người.

Năm ấy, Mạc Kính Dung và Mạc Kính Vũ đã qua tròn sáu mùa thu.

Mười tám năm sau, năm Thiên Thuận thứ nhất, Tân hoàng đâng cơ, lấy hiệu Minh An Đế.

Lần đầu tiên trong lịch sử Mạc cung, không có Hoàng thái hậu, mà chỉ có Thái hoàng thái hậu cùng một vài vị phi tần của Tiên đế trú tại Thọ An Cung..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi