TRUY THÊ: BẢO BẢO MẸ CON Ở ĐÂU?



Mộc Di lảo đảo kéo vali đi ra khỏi sân bay, nơi cô đến là nước A, một đất nước yên bình xinh đẹp.

Lần đi này cô không thông báo cho ai hết, cả dì và tiểu Ngãi củng vậy.

Quán cafe ắt hẳn tiểu Ngãi sẽ giúp cô kinh doanh, còn dì.

.

.

thì đợi đến khi nào cô ổn định thì mới báo vậy.



Đang đi thì phía trước bổng trở nên mơ hồ, người người trong sân bay đi lại nườm nượp, cô thấy đầu mình choáng váng, bụng bỗng đau nhói lên.

Bụng cô vô cùng đau đớn, cô lấy vali làm điểm tựa cố gắng cắn răng nhịn đau nhưng cơn đau vẫn từng đợt từng đợt kéo đến đánh ngã cô.

Mộc Di khụy xuống, tay cô ôm lấy bụng mình, trong lòng thầm gọi" bảo bảo, bảo bảo ".

Ý thức cô lúc tỉnh lúc mê, lúc này cô nghe được xung quanh vang lên vài giọng nói.



- Bên đó có người ngã rồi!

- Mau gọi cấp cứu đi, hình như là một phụ nữ có thai.




Một người con gái tiến đến chổ cô, cô ấy đỡ cô lên luôn miệng kêu " cô gì ơi" sau đó cô ấy nhìn thấy chất lỏng màu đỏ trên bắp đùi của cô, cô ấy hét lên với mấy người kia.



- Mau gọi xe, cô ấy sắp sinh rồi!

Mộc Di mơ hồ nghe được câu này, trong lòng cô hốt hoảng thai mới được tám tháng, cô là sinh non sau?

Lúc này ở bên phía Khải Trạch, anh đang điên cuồng láy xe đi tìm cô.

Anh đã đến chổ của dì, chổ tiểu Ngãi, quán cafe, những nơi cô thường đi nhưng tất cả đều không có, kể cả nơi của Quý Hạo Nhân anh cũng đến nhưng kết quả vẫn như thế.

Cô như hoàn toàn bốc hơi khỏi nơi này, giống như chưa từng tồn tại.

Anh đã liên hệ với Kỳ Niên để cậu ta cho thuộc hạ đi tìm kiếm, các sân bay anh cũng đến nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng của cô.

Có lẽ cô đã đi từ lâu.

Tống Ngâm vẫn đang tra xét các chuyến bay, nhưng thông tin vẫn chưa có.



Tối hôm đó

Tại hội quán, Khải Trạch đang ngồi trên sofa trong phòng VIP uống rượu.

Anh cứ uống hết chay này đến chay khác, nhưng càng uống càng tỉnh, dấu hiệu say sỉn càng không có.

Anh tức giận đem chay rượu ném về phía cửa, tiếng " choang " vang lên, chay rượu đã vỡ nát trên sàn nhà.



Khải Trạch hai tay ôm lấy đầu mình, anh không hiểu tại sao cô lại trốn anh, lúc trước không phải đã nói có chuyện gì cũng phải ngồi xuống nói chuyện hay sao? Chỉ vì một tin tức trên mạng cô liền rời bỏ anh, Khải Trạch hừ một tiếng, sự tin tưởng giữa anh và cô hoàn toàn là con số không!

Mấy tiếng trước Tống Ngâm đã điều tra ra được nơi cô đi, anh ta hỏi anh muốn bay đến đó không anh không suy nghĩ mà nói ra từ "không".

Cô không tin anh, dù anh nói gì cô cũng sẽ không tin, để sự việc lắng xuống, cả hai cùng bình tĩnh anh sẽ đến tìm cô.

Anh sợ bây giờ anh đến đó, anh sẽ không khống chế được mà đánh chết cô - người phụ nữ đáng ghét đó!

Cửa phòng mở ra, bên ngoài có mấy người tiến vào.

Đi đầu là Kỳ Niên kế là Nhan Mặc, phía sau còn có hai người một nam một nữ không nhìn rõ mặt.



- Ây, mùi rượu nồng như thế, cậu đã uống bao nhiêu rượu của tôi rồi hả?

Nhan Mặc cau mày nhìn đóng chay lăn lóc trên sàn, rượu của anh, rượu đắt tiền của anh, toàn bộ đều là bảo bối đó!

Khải Trạch không quan tâm mấy lời vô nghĩa của Nhan Mặc, mắt anh nhìn chằm chằm vào một nam một nữ kia.

Kỳ Niên tiến đến ngồi kế bên anh, mắt khẽ liếc nhìn hai người kia, lên tiếng.




- Sao không vào, cậu muốn anh cậu ra lôi cậu vào à?

Người con trai kia xua xua tay, anh ta từ từ bước vào phòng, gương mặt lộ rõ trước ánh đèn là một gương mặt vô cùng đẹp, gương mặt ấy vô cùng quen thuộc, giống hệt Khải Trạch, chỉ có điều ở dưới mí mắt anh ta có một nốt ruồi nhỏ, nhìn sơ qua sẽ không thấy rõ.



Cậu ta hơi sợ hãi gọi một tiếng.



- Anh!

Khải Trạch liền đứng lên, lấy tốc độ nhanh nhất tiến đến chổ cậu ta, anh nắm lấy áo của cậu ta, dơ nắm đấm lên.

Cậu ta sợ hãi nhắm chặt hai mắt, những tưởng cảm giác đau đớn sẽ truyền tới nhưng kết quả lại không có.

Cậu ta mở mắt ra thấy Khải Trạch hai mắt đỏ đến đáng sợ nhìn cậu ta chằm chằm, nắm đấm đã được hạ xuống.



Khải Trạch buông cậu ta ra, anh đi trở về ghế ngồi xuống, Nhan Mặc ở bên cạnh định xem trò vui nhưng kết quả lại không có, anh ta buồn chán ngáp một cái.

Đúng là vô vị!

Người con trai kia tiến đến đối diện Khải Trạch, cậu ta cuối đầu.



- Anh, em xin lỗi!

Cô gái ở phía sau lúc này cũng chạy đến, gương mặt lộ ra chính là vị tiểu hoa đăng bài kia.



- Anh Khải Trạch, em xin lỗi, là lỗi của em, em không ngờ chị dâu lại nhìn thấy bức ảnh đó rồi hiểu lầm Khải Minh là anh.

Em xin lỗi!

Hai người này chính là nhân vật chính của bài đăng trên mạng kia.

Một người là Khương Nhã - tiểu hoa đang nổi tiếng, một người là Du Khải Minh - em sinh đôi của Khải Trạch,hiện tại đang quản lý một chi nhánh của tập đoàn ở nước ngoài.

Hai người này là người yêu của nhau, sang năm định tiến hành lễ cưới.

Hôm qua là sinh nhật của Khương Nhã nên Khải Minh đã tổ chức sinh nhật cho cô.

Sáng hôm nay, Khương Nhã khoe ân ái với người hâm mộ không ngờ lại dẫn đến sự hiểu lầm tai hại này.

Sau khi nhận được điện thoại của Kỳ Niên cả hai đã nhanh chóng bay về nước để gặp anh.



Khải Trạch hai mắt nhắm lại, hai người kia đang lo lắng không biết mình sẽ bị xử lý thế nào, Khương Nhã nếu biết sự tình ra thế này có chết cô cũng không đăng bức ảnh ấy lên mạng.



Lúc này không khí yên lặng đến đáng sợ, Nhan Mặc cảm thấy không khí này không hợp với anh ta, nên liền lên tiếng.




- Này, rốt cuộc cậu không đi đón Mộc Di về à?

Khải Trạch yên lặng nãy giờ mới lên tiếng.



- Là cô ấy không nghe giải thích liền bỏ đi.

Cô ấy bỏ tôi, tôi cần gì phải đi tìm cô ấy chứ!

Nhan Mặc không biết nên nói gì nữa, vấn đề này anh ta không hiểu cho lắm.



Lúc này điện thoại của Kỳ Niên vang lên, anh ta nghe xong liền cau mày.

Nhan Mặc thấy anh ta cúp máy liền tò mò hỏi.



- Có chuyện gì hả?

- Khải Trạch, thuộc hạ của tôi báo cáo, Mộc Di đang ở trong bệnh viện, hình như là đang sinh!

Kỳ Niên vừa nói xong, Khải Trạch không đáp liền chạy như bay ra bên ngoài.

Bốn người còn lại cũng đi theo ra, Nhan Mặc còn vừa đi vừa nói.



- Kẻ nào khi nãy vừa nói không đi tìm kia chứ? Đàn ông đúng là đồ lừa đảo!

Khương Nhã đi bên cạnh liền hướng anh ta cười nhạo một phen.



- Anh Nhan Mặc, anh không phải đàn ông à?

Nhan Mặc: "!!! "


.



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi