TRUY THÊ: BẢO BẢO MẸ CON Ở ĐÂU?



Hai năm sau

Tại căn nhà nhỏ nằm sâu trong bìa rừng cách trung tâm thành phố Y của nước A không xa, tiếng cười của trẻ con cùng tiếng gọi của một cô gái khiến không khí trở nên vui vẻ, náo nhiệt.



Mộc Di cười vui vẻ đuổi theo đứa nhỏ bụ bẫm chạy loạn trong sân vườn, nụ cười trên môi cô càng trở nên sâu hơn khi thấy đứa nhỏ quay lại cười với cô.



- Mẹ.

.

.

mẹ.



- Đậu Đậu, con chạy chậm một chút, sẽ ngã đó!

Đậu Đậu nghe lời mẹ nói thì cười hì hì, cậu bé vẫn tiếp tục chạy về phía trước.

Sau đó đột nhiên phía trước có người đi đến, Đậu Đậu không chú ý liền đụng phải người kia rồi ngã bệt xuống đất.

Cậu bé không khóc, hai mắt to tròn nhìn chằm chằm vào người trước mặt rồi cười rộ lên, hai cái tay mập mạp đưa ra đòi bế.



- Khuê Khuê, bế.

.

.

bế!


Người kia chính là Nhược Khuê, cô ấy mỉm cười rồi đưa tay bế cậu nhóc lên.

Nhéo cái mũi của cậu bé, Nhược Khuê thích thú.



- Đậu Đậu, mới hai ngày không gặp con lại béo lên rồi!

Đậu Đậu nghe có phần không hiểu, cậu bé mới được hai tuổi, nói chuyện vẫn còn đang bập bẹ.

Mộc Di từ phía sau đi tới, nở nụ cười nhìn Nhược Khuê.



- Nhược Khuê, mọi việc vẫn ổn chứ?

Hai năm nay Nhược Khuê trở lại với công việc ban đầu cô học - hoạ sĩ.

Các tác phẩm của cô ấy được bán rất chạy trên thị trường, các nhà phê bình cũng đánh giá rất cao tranh của cô ấy.

Tuy nhiên, Nhược Khuê chưa bao giờ lộ mặt trước công chúng, cô dùng bút danh Khuê Lữ để che dấu thân phận của mình.



Hai hôm trước, một tác phẩm của Nhược Khuê bị người khác tố cáo nói cô ấy sao chép, người kia kiên quyết muốn làm lớn việc này.

Thế nên cô ấy phải đến thành phố Z để dự phiên toà xét xử.



Nhược Khuê nghe cô hỏi thì lắc đầu, cười lạnh.

Bế Đậu Đậu trên tay hai người vừa đi vào nhà vừa trò chuyện.



- Việc kiện cáo này của tên đó hoàn toàn không có chứng cứ.

Hắn ta sau khi cùng tôi đến toà án thì liền căm như hến, đúng là tức chết mà! Hại tôi phải lặn lội bay đi bay về, nếu lúc đó chánh án không có mặt, tôi nhất định đánh cho hắn ba mẹ nhìn không ra!

Nhược Khuê trên đầu như muốn bốc hoả, quả thật cô ấy bị làm cho tức đến điên mà.

Cái tên đó cô ấy hoàn toàn không quen, tác phẩm kia cũng không phải sao chép.

Nhược Khuê trong lòng thầm nghĩ, phải chăng đây là cái bẫy để bắt cô ấy lộ diện.

Cái tên đó thật ra là fan cuồng của Khuê Lữ!

- Không có gì là tốt rồi, à cô ăn gì chưa để tôi làm cho cô ăn.



Nhược Khuê lắc đầu, trên máy bay có ăn một ít hiện tại không đói lắm.

Đậu Đậu trên tay cô ấy lắc lắc người, cái mông nhỏ chu ra vô cùng đáng yêu.

Nhắc đến Đậu Đậu, thằng bé mặc dù chỉ mới hai tuổi nhưng vẻ đẹp trai lại không thể che dấu.

Đậu Đậu giống như một phiên bản nhỏ của Khải Trạch, từ đôi mắt, cái mũi, lông mày đều giống y hệt anh.

Cô cũng không hiểu được, con là cô sinh ra nhưng tại sao khuôn mặt lại là của anh chứ?

Đậu Đậu từ lúc biết đi chập chững thì liền bắt đầu quậy phá, cậu bé thích nhất là trò đuổi bắt, mỗi lần như thế cậu bé sẽ chạy khắp nhà cười vang dội, khiến ai cũng vui vẻ.



- Khuê Khuê, xuống.

.

.

xuống!

Cậu bé vỗ vỗ vai Nhược Khuê, bảo cô ấy bỏ cậu xuống.


Không biết tại sao, Đậu Đậu luôn gọi Nhược Khuê là Khuê Khuê, Mộc Di đã dạy cậu bé nhiều lần nhưng nói sau cậu cũng không đổi.

Nhược Khuê cũng không nói gì, cô ấy còn rất cao hứng khi nghe thằng bé gọi mình.



Vừa được Nhược Khuê bỏ xuống, Đậu Đậu liền lạch bạch chạy đi vào phòng của bé.

Mộc Di dở khóc dở cười, trong lòng cô biết rõ con trai cô đang định làm gì.



Quả thật một lát sau, Đậu Đậu lạch bạch chạy ra, trên tay cậu bé là chiếc xe hơi đồ chơi mà Mộc Di vừa mua cho cậu bé hôm qua.

Đậu Đậu không biết là giống ai, hễ có thứ đồ chơi mới là cậu liền đem ra khoe khoang.

Lần đầu tiên Mộc Di cười đến chảy nước mắt, qua mấy lần mọi người trong nhà liền quen với tính cách này của bé con.



- Khuê Khuê, xe mẹ mua!

- A, Đậu Đậu lại có xe mới rồi, thật là đẹp!

Cậu bé nghe thế liền cười sặc sặc thích thú.



- Đậu Đậu chọn đó!

Nhược Khuê liền ngắc cái má mập mạp của cậu bé, thật muốn cắn một cái.

Đáng yêu quá đi!

- Đậu Đậu thật giỏi!

Cả ba người vô cùng vui vẻ, Mộc Di đi tới bế cậu bé lên đi vào trong.

Nhược Khuê cũng đi theo vào.



Đến tối, sau khi để Đậu Đậu ngủ say, Mộc Di bế cậu bé vào phòng, đắp chăn, hôn vào trán cậu sau đó tắt đèn rồi ra khỏi phòng.



Nhược Khuê đã ngồi ở phòng khách đợi cô, hôm nay cô ấy có chuyện muốn nói.

Mộc Di đến ngồi trên sofa, rót cho mình một cốc nước ấm, uống một ngụm.

Nhược Khuê lúc này mới lên tiếng.



- Hôm nay, trợ lý đã gọi đến cho tôi.



- Lại có chuyện sao? Tranh của cô có vấn đề?

Nhược Khuê lắc đầu.



- Cô ấy nói, có vẻ chổ ở của chúng ta bị phát hiện rồi!

Mộc Di cả kinh, tại sao lại bị lộ kia chứ? Hai năm nay vẫn sống rất yên ổn kia mà, chẳng lẻ.

.

.

trong đầu cô hiện lên một ý nghĩ, sau đó hai mắt cô mở to nhìn Nhược Khuê.



- Chẳng lẽ.


.

.



- Đúng vậy, lần này tôi bị lừa rồi! Cái tên kia là mồi nhử để dụ tôi ra, đáng chết thật, tôi cứ vậy mà trúng kế!

Mộc Di trong lòng ngập tràn lo lắng, hai năm nay cô biết rõ việc của Nhược Khuê và Mộ Tử Du.

Cô càng biết rõ, Khải Trạch vẫn đang tìm cô, anh cùng Mộ Tử Du hợp tác.

Lần này Nhược Khuê bị dụ ra, rất nhanh hai người kia sẽ đến đây.

Biện pháp tốt nhất hiện tại chính là.

.

.

trốn!

- Nhược Khuê, cô định sẽ trốn hay là đối mặt?

Cô ấy trầm ngâm, sau đó thở dài.



- Đã bốn năm rồi, trốn không phải là cách nữa.

Nếu anh ta tìm đến hai chúng tôi sẽ nói rõ một lần cho xong chuyện! Còn cô?

Mộc Di quả quyết.



- Tôi không muốn gặp anh ấy.



Chuyện năm đó sau khi bình tỉnh suy xét điều tra, cô cuối cùng biết được cô đã hiểu lầm anh.

Nhưng cô lại không dám quay trở về, cuộc sống hai mẹ con cô vẫn tốt, nếu cô bị anh bắt về nhất định sẽ bị hành chết.

Cô không muốn, trước tiên là chạy trước, sau đó tìm cách đánh lâu dài sau.



- Vậy hiện tại cô muốn đi đâu?

Đi đâu sao?

Mộc Di mỉm cười, người ta vẫn thường hay nói " nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất" thế nên.



- Về thành phố S!


.



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi