TRUY THÊ: BẢO BẢO MẸ CON Ở ĐÂU?



Ngày hôm đó sau khi bị cô nhốt bên ngoài nhà, anh đã dùng sức lực cả đời của mình để leo vào nhà.

Quả thật, khi cô nhìn thấy anh mở cửa ban công phòng cô ra, Mộc Di xém tí nữa đã ngã từ trên ghế sofa xuống.



Ngày hôm sau, anh vẫn tiếp tục đi làm bình thường, không hề nhắc đến chuyện của tối hôm qua.

Mộc Di cũng không quan tâm là anh có âm mưu gì không, bởi vì cô vốn dĩ không sợ anh.



Trưa hôm đó, khi cô đang ngồi trên sofa đọc sách thì có một vị khách không mời mà tới - Giản Nghi!

Cô ta đến nhà cô nhưng lại giống như cô ta là chủ còn cô là khách.

Cô ta đi đi lại lại trong nhà quan sát xung quanh, kêu người làm bưng trà rót nước cho cô ta, không hề để cô vào trong mắt.

Mộc Di sau khi bị coi là người tàn hình trong nữa tiếng thì cô muốn nhịn cũng không nhịn được.

Vốn dĩ hôm nay cô muốn làm một người phụ nữ dịu dàng nhưng hình như ý trời không cho phép làm điều đó.

Bỏ sách trên tay xuống, cô cầm lấy trái táo trên bàn nhắm thẳng hướng cô ta chọi tới.

Quả táo rơi chính xác vào đầu cô ta, Giản Nghi kêu lên một tiếng quay đầu trừng mắt nhìn cô.



- A, tôi lỡ tay rồi, cô có sao không?

- Cô là cố ý ném tôi!

- Tôi đâu phải cố ý - Mộc Di ra vẻ vô tội, sau đó lập tức đổi thành vẻ mặt vui vẻ, đứng lên đi về phía cô ta, nhếch môi cười lạnh - tôi là cố tình!


- Cô!! Tô Mộc Di cô là đồ không biết liêm sỉ, anh Khải Trạch đã muốn ly hôn nhưng cô lại dùng cái thai níu kéo anh ấy.

Loại phụ nữ như cô thật bỉ ổi!

Mộc Di nghe xong liền cười thành tiếng, cô ta nói cô " không biết liêm sỉ "?

- Giản Nghi, cô nói ra câu này không biết nhục sao? Cô nói tôi vô liêm sỉ dùng cái thai níu kéo Khải Trạch? Cô đừng quên anh ta là chồng của tôi, tôi níu kéo chồng mình là sai sao? Còn cô, lại đi quyến rũ người đã có vợ, cô có muốn tôi làm cô đẹp mặt không hả? HỒ LY TINH!!!

Cô ta nghe xong mặt liền đỏ lên vì tức giận, cô ta liền xông tới muốn đánh cô.

Tay cô ta vừa đưa lên muốn đánh xuống mặt cô, nhưng cô là ai chứ? Tô Mộc Di là người dễ bị bắt nạt sao?

Mộc Di bắt lấy cánh tay của cô ta, miệng cười lạnh

- Cô muốn đánh tôi?

Nói rồi, cô liền tát cô ta một cái ngã ra sàn.

Cô tiến lên tay bóp lấy cằm của cô ta, chân đạp lên tay của cô ta.



- Tô Mộc Di, cô buông ra, tôi nhất định sẽ nói với Khải Trạch, để anh ấy ly hôn với cô.



- Cô muốn nói với anh ta? Cô cứ tự nhiên, tôi đây không hề sợ anh ta.

Còn cô, muốn đánh tôi? Cô muốn chết có phải không? Được, tôi sẽ cho cô toại nguyện!

Cô vừa đưa tay lên, bên ngoài liền nghe thấy tiếng bước chân.

Anh về rồi? Lúc này, Giản Nghi nằm dưới sàn liền kêu gào khóc lóc vô cùng thương tâm.

Cô nhìn cô ta bày ra vẻ mặt đau khổ, lòng càng khinh bi.

Không phải lúc nãy hung dữ lắm sao? Bây giờ biến thành con thỏ nhát gan rồi.



- Các người làm gì vậy? Tô Mộc Di cô làm gì đó?

Anh từ bên ngoài đi ngoài, vừa đi đến liền đẩy cô ra, ôm Giản Nghi vào lòng.

Mộc Di thở dài một hơi, phủi phủi cơ thể mình như có bụi bám vào, mặt ghét bỏ tình cảnh lúc này.



Giản Nghi vừa được anh ôm liền khóc càng thảm hơn, kéo tay anh chỉ vào cô.



- Trạch, là cô ta đánh em, cô ta bắt nạt em, hức hức.

.

.



Mộc Di bĩu môi, đánh thua liền mách người khác, bộ dạng cô ta lúc này có khác gì đứa trẻ mách mẹ của mình chứ? Suy nghĩ vừa hiện lên trong đầu, cô liền thấy vui vẻ, Khải Trạch chính là gà mẹ bảo vệ con, thật thú vị!

- Tô Mộc Di, cô điên cái gì nữa? Tại sao cô lại đánh cô ấy?

- Anh hỏi lạ, tức nhiên là tôi ngứa mắt, ngứa tay rồi!

Cô nói với vẻ đương nhiên làm anh tức hộc máu.


Giản Nghi nằm trong lòng anh càng tức hơn.



- Trạch, anh phải đòi lại công bằng cho em, em không biết đâu hức hức.

.

.



Khải Trạch cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, phụ nữ đúng là rắc rối.

Anh cảm thấy mình phải đưa ra quyết định ngay mới được.

Anh đỡ cô ta đứng dậy, xoay người nhìn cô đứng bên kia một hồi, vẻ mặt bất đắc dĩ.



- Giản Nghi anh đưa em về.



Giản Nghi nghe xong liền ngớ người, không phải lúc này anh nên đánh Tô Mộc Di để đòi công bằng cho cô ta hay sao? Tại sao lại đưa về, cô ta không phục!

- Khải Trạch, anh.

.

.

anh.

.



Cô ta chưa nói xong, phía sau liền nghe thấy tiếng kêu nhỏ.

Anh liền xoay người, nhìn thấy Mộc Di đang khụy xuống bên sofa.

Anh lập tức hoảng hốt chạy đến bên cô.



- Mộc Di, cô sao vậy?

- Tôi cũng không biết, chỉ là bụng đau quá.



Mộc Di lúc này cảm thấy bụng mình vô cùng đau, lúc nãy đánh nhau cô không cảm thấy gì, nhưng bây giờ lại rất đau.



- Đi, tôi đưa cô đến bệnh viện.



Nói rồi, anh liền bế cô lên, chính là kiểu bế công chúa trong truyền thuyết.

Khải Trạch đi nhanh ra xe, Giản Nghi chạy theo phía sau níu tay anh.




- Khải Trạch, anh đi đâu, anh nói đưa em về mà.

Khải Trạch.

.

.



Lúc này anh liền xoay người, vẻ mặt lạnh tanh nhưng ánh mắt lại

tràn đầy lo lắng.



- Cô buông ra!

- Khải Trạch, anh.

.



- Cút!

Nói rồi liền xoay người lên xe, bỏ lại Giản Nghi đứng ngây người ở đó.



Bệnh viện

Sau khi cô được đưa vào phòng cấp cứu, anh đứng bên ngoài vô cùng lo lắng.

Một lúc sau, cửa phòng cấp cứu mở ra, anh liền xông tới hỏi bác sĩ.



- Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi?

- Anh yên tâm, cô ấy không sau.

Chỉ là động thai, nghĩ ngơi vài ngày sẽ khỏi.

Anh là chồng nên chú ý vợ mình một chút, thai kì mấy tháng đầu rất nguy hiểm.



Nói rồi bác sĩ liền đi.




.



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi