TRUY THÊ

Cung Vô Khuyết bước lên một bước mở miệng: “Nhạc phụ đại nhân...”

Lời còn chưa dút Mã Phi Yến hất tay Mã Tuấn Vĩnh ra ôm lấy Tề thị khóc lóc: “Mẫu thân, phụ thân khi nào có nữ nhân khác, lại còn cùng nữ nhân đó có nhi nữ nữ tế nữa. Cuộc sống sau này của chúng ta sẽ phải thế nào đây?”

Không ngờ nam nhân không tên nào đáng tin cậy cả. Chỉ qua một buổi tối mà lại biết được vị phụ thân nàng kính trọng bấy lâu nay cùng đám nam nhân phàm phu tục tử kia không hề khác biệt. Thật đau lòng biết bao!

Mọi người nghe được đang mang tâm trạng đau xót đột nhiên lại cảm thấy buồn cười. Mã Tuấn Vĩnh muốn cười lại cười không ra miệng bất lực nói: “Bảo bối a, phụ thân khi nào có nữ nhân khác a. Bản thân ngươi không nhớ gì thì thôi lại muốn chia rẽ tình cảm của ta cùng mẫu thân ngươi sao?”

Mã Phi Yến chớp chớp mắt vài lần lại nhìn sang Tề thị: “Mẫu thân a, vì sao sau một đêm người liền thay đổi thế kia? Dường như...người có chút lớn tuổi hơn hôm qua a.”

Mã Tuấn Vĩnh tuy trải qua năm tháng như trên mặt dường như không lưu lại biểu tình theo năm mà vẫn là tuấn tú. Còn Tề thị thì khác a, xảy ra nhiều chuyện mỗi ngày đều khóc lóc làm sao giữ được thanh xuân.

Tề thị nghe được bị chê lớn tuổi liền nắm lấy tai của Mã Phi Yến mắng một trận. Vì ai mà nàng mới trở nên cái bộ dạng thế này. Hiện tỉnh lại một chút cũng không nhớ đã vậy còn chê bai nàng nữa, thử hỏi không giận sao được.

Mã Phi Yến liền quay sang cầu cứu Mã Tuấn Vĩnh, giọng nàng nghẹn ngào trong trẻo cứ y như thật là chín tuổi vậy: “Phụ thân.”

Mã Tuấn Vĩnh vội vàng khuyên nhủ Tề thị: “Yến nhi mới tỉnh lại không nhớ được nhiều, nàng cần gì phải tức giận như vậy.”

Mã Phi Yến sụt sịt phẫn hận xoa xoa cái tai của mình.

Mã Viễn Duẫn vẫn chưa tiếp nhận sự thật liền nói: “Muội muội, Bách Hoa Mộng là tâm huyết của muội muội không lý nào muội muội lại không nhớ có đúng không?” Nàng vẫn muốn hưu Cung Vô Khuyết nên mới giả vờ đi. Biết rằng giả thuyết này không hợp lý cho lắm nhưng vẫn thôi miên bản thân tin là thật.

Tề thị như người trong mộng phản vấn: “Bách Hoa Mộng?”

Mã Viễn Luật hít một ngụm khí lạnh của cuối thu rồi đem chuyện nói ra. Tề thị tức điên mắng cả bốn phụ tử biết chuyện giấu nàng. Mọi người cúi đầu nghe mắng chỉ mỗi Mã Phi Yến là không hiểu họ đang diễn tuồng gì.

Trong lòng Mã Tuấn Vĩnh cùng Tề thị vô cùng chua xót. Ba huynh muội của bọn họ bị đại phòng chèn ép nên mới phải đi đến bước này. Khi trở về không lâu biết tin đến tìm Mã Tuấn Trường hỏi chuyện.

Lão thái gia có nói với bọn họ là hiểu được nỗi oan của Mã Phi Yến nhưng không tiện lật lại. Mã Tuấn Trường cũng bị phạt bằng gia pháp xám hối cho việc phán quyết hồ đồ rồi.

Thế nên bọn họ mới không nhắc đến. Nhưng hôm nay nghe chính miệng hài tử kể lại liền đau xót cho Mã Phi Yến còn nhỏ đã phải chịu mười đại bản.

Tề thị không kiềm được nước mắt ôm lấy Mã Phi Yến khóc một trận thật to. Mã Phi Yến bĩu môi nhìn Mã Tuấn Vĩnh nói: “Mẫu thân, người có tiền đồ một chút có được hay không? Nhiều lúc nữ nhi thực sự nghĩ rằng người là dư nước mắt đấy. Tân Hà thôn đã quá nhiều nước rồi không người tiếp thêm đâu. Đê xây chưa xong sợ là bị nước mắt của người làm trôi mất.”

Tề thị đang khóc bị nàng chọc cho cười, hung hăng nói: “Ngươi hiện đã mười bảy tuổi rồi có biết không? Còn chê vi nương. Nam tử kia là phu quân của ngươi đấy.”

Mã Tuấn Vĩnh ôm lấy Tề thị vỗ vỗ vai trấn an: “Bảo bối a, mẫu thân của ngươi nói đều là sự thật. Đê xây xong rồi, hiện phụ thân cũng là thượng thư chúng ta ở kinh thành không phải Tân Hà thôn. Còn đây là ca ca tẩu tẩu của ngươi, đây là chất nhi của ngươi. Ngươi thực sự một chút cũng không nhớ?”

Miệng thì nói như thế nhưng trong lòng vẫn cảm thấy an ủi vì nàng còn nhớ đến mình. Hắn cũng vẫn là đau lòng a!

Mã Phi Yến đảo mắt nhìn từng người có mặt ở trong viện rồi vươn tay kéo tay ai đó hung hăng cắn một miệng thật đau. Đến khi Mã Viễn Duẫn hét thất thanh nàng mới buông ra cười hì hì: “Ngươi biết đau liền không nằm mộng, các người không nằm mộng, là ta nằm mộng. Ta lại đi ngủ đây không rảnh chơi cùng các ngươi.”

Phất tay nàng xoay người rời đi. Chỉ là một cơn ác mộng thôi, nàng ngủ một giấc tỉnh lại mọi chuyện sẽ lại bình thường thôi.

Cung Vô Khuyết không chịu được liền giữ tay nàng lại: “Yến nhi, nàng không nằm mộng.” Hắn nắm chặt lấy tay nàng như thể muốn nàng biết được đau đớn trong lòng hắn lúc này vậy.

Mã Viễn Luật chua xót lên tiếng: “Muội muội không lý nào lại không nhớ chúng ta.”

Chuyết Niên Quyên bước đến không cam lòng nói: “Ngươi lý nào không nhớ biểu ca, biểu ca đã lo lắng cho ngươi thế nào.”

“Biểu ca?” Mã Phi Yến không hiểu nàng ta muốn nói gì. Nàng liền nhìn hai nữ nhân được bảo là tẩu tẩu của mình. Trong đầu nàng không hề có bất kỳ thứ gì liên quan đến họ.

Bạch Mãn Ngọc nắm tay Mã Phục Khanh chậm rãi nói: “Là trượng phu của muội muội đấy.”

Mã Phi Yến bĩu môi chê bọn họ đóng kịch dỡ tệ. Nàng đương nhiên không tin rồi, nhưng chiều cao của nàng là thực a. Nhìn kỹ dung mạo của Mã Tuấn Vĩnh cũng không giống trong ký ức của nàng cho lắm.

Bên ngoài truyền vào bảo hoàng thượng đến. Cung Vô Khuyết vội vàng cởi áo choàng khoác lên người nàng. Còn chưa đưa đến Mã Phi Yến không chút do dự lạnh lùng hất ra. Nàng khi nào thì thành thân rồi, làm sao nàng có thể gả cho đám nam nhân cổ đại tam thê tứ thiếp được.

Mã Tuẫn Vĩnh thấy vậy liền nói: “Bảo bối a, ngươi mặc trung y như vậy là xúc phạm thánh thượng đấy.”

Nghe vậy Mã Phi Yến sợ hãi liền lấy khoác áo choàng của Cung Vô Khuyết che lại thân thể. Hoàng thượng đến đây để làm gì? Hắn năm lần bảy lượt muốn lấy đầu Mã Tuấn Vĩnh làm sao lại nâng Mã Tuấn Vĩnh lên làm thượng thư lại còn đích thân đến đây nữa. Lại nói, đây là nơi nào, sao nàng một chút cũng không có ấn tượng.

Hoàng thượng mặc một thân lòng bào cùng đám cung nhân tiếng vào trong viện. Mọi người đồng loạt cúi người hành lễ. Sau khi được miễn lễ liền đứng dậy.

Hoàng thượng mỉm cười bước đến lên tiếng hói: “Cữu mẫu đã tỉnh, người cảm thấy thế nào?”

Mã Phi Yến cúi thấp đầu tránh bị bảo là mạo phạm thánh nhan mang đi tru di cửu tộc là xong. Nhưng trước đó do hiếu kỳ nên không quên lén nhìn nhan sắc của hoàng thượng.

Hoàng thượng còn trẻ thế này, so với “Tên khốn tuấn mỹ” kia không sai biệt lắm, chắc là cùng tuổi a. Trong lòng nàng thầm mắng hoàng thượng một trận, hắn vì sao lại tin tưởng nịnh thần đòi lấy đầu phụ thân nàng? Là còn trẻ nên hành sự không quyết đoán sao?

Thấy không có đáp án, hoàng thượng vẫn là cười tươi nhẹ nhàng gọi: “Cữu mẫu.” Cữu phụ vì hoàng vị của hắn mà hy sinh không ít. Hiện thê tử của cửu phụ lại vì cuộc chiến hoàng vị này hôn mê bất tỉnh hắn thân là chất nhi làm sao lại có thể không quan tâm được.

Mã Phi Yến chớp chớp mắt nhưng không dám ngẩng đầu lên. Trong số đám người ở đây chỉ có mỗi Tề thị là đủ tuổi làm cữu mẫu của hoàng thượng thôi vì sao Tề thị không trả lời? Là do bị nhan sắc của hoàng thượng làm cho kinh hỉ nên thốt không nên lời đi. Nghĩ đến đây nàng có chút tiếc cho phụ thân mình.

Nghĩ tới nghĩ lui, nếu Tề thị là cữu mẫu của hoàng thượng thì Mã Tuấn Vĩnh là cữu phụ vậy sao lại bị chém đầu. Đây rốt cuộc là thế nào?

Còn đang mải mê suy nghĩ, dưới chân nàng đột nhiên có một đôi hài hoàng sắc thêu long văn bước đến, trên đầu liền truyền xuống một âm thanh nhẹ nhàng: “Cữu mẫu vì sao không trả lời Trẫm?”

Mã Phi Yến kinh hỉ bất giác ngẩng đầu nhìn thẳng hoàng thượng. Nàng nhìn trái nhìn phải bên cạnh nàng ngoài trừ Cung Vô Khuyết thì đâu còn nữ nhân nào khác nữa đâu. Sẽ không phải là gọi nàng chứ?

Nàng đưa tay chỉ vào mình, mở to mắt hỏi: “Hoàng thượng gọi thần nữ?”

Hai chữ ‘thần nữ’ lọt vào tai khiến hoàng thượng có chút không hài lòng. Lúc này Cung Vô Khuyết mới cung kinh ôm quyền nói: “Hồi hoàng thượng, nàng vừa tỉnh lại hiện trí nhớ chỉ dừng lại lúc chín tuổi thôi.”

Lúc này hắn ước gì trí nhớ của nàng có thể nhớ được lần đầu hắn và nàng gặp mặt cũng được. Đáng tiếc trí nhớ của nàng còn cách khoảng đó một đoạn khá xa. Hắn gặp nàng trong một ngày hè vào năm nàng mười một tuổi.

Hoàng thượng nghe vậy liền nói: “Vậy Trẫm liền bảo thái y đến khám cho cữu mẫu.”

Mã Phi Yến nhìn hoàng thượng đầy cảnh giác rồi ôm lấy Tề thị đứng ở một bên gần đó, nhẹ giọng: “Mẫu thân, chúng ta trở về thôi.”

Nếu đã nhận định đây không phải mơ, nàng cũng không phải chín tuổi thì nàng chỉ còn biết dựa vào Tề thị cùng Mã Tuấn Vĩnh thôi. Hiện tại nàng không nhớ được thứ gì cả. Thế giới này thật kỳ lạ, nàng xuyên không đã đành nay ngủ một giấc mọi chuyện đã trở nên nàng vô pháp tiếp nhận rồi.

Mã Tuấn Vĩnh nghe được ái nữ nghẹn ngào không kiềm được lòng. Cung Vô Khuyết thở dài nói: “Nàng theo ta trở về phòng thay y phục rồi ta đưa nàng trở về.”

Mã Phi Yến cực lực lắc đầu. Nàng thà mặc như thế trở về chứ tuyệt không theo hắn. Nhỡ hắn lại giở trở như lúc nãy thì sao?

Tề thị cùng Mã Tuấn Vĩnh nghe vậy liền đưa nàng trở về.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi