TRUY THÊ

Sau khi Cung Vô Khuyết rời khỏi kinh thành, mỗi ngày Mã Phi Yến vẫn một thân nữ trang thước tha quang minh chính đại bước ra Bách Hoa Mộng làm chủ. Từ khi biết được lão bảo của Bách Hoa Mộng là thừa tướng phu nhân mọi người tranh nhau đến ủng hộ tiện đà làm quen.

Cách đây vài hôm, có hai nam nhân nho nhã bước vào. Nặc Nặc vừa thấy đã chạy đến tiếp đón nồng hậu như khách hàng quen thuộc. Mã Phi Yến vẫn là ngồi bên quầy tính toán sổ sách không để ý đến.

Đến khi nghe được bọn họ hỏi Nặc Nặc: “Kim lão bản của các ngươi đâu?”

Mã Phi Yến từng được Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật kể bản thân lúc trước là giả nang trang lấy tên là Kim lão bảo để mở Bách Hoa Mộng nên vừa nghe đã biết người ta tìm mình. Nhưng hiện cả kinh thành đều là biết được thân phận của nàng, bọn họ không biết chính là người ở nơi khác đến.

Mã Phi Yến vui vẻ bước đến nói: “Hai vị khách quan này muốn tìm Kim lão bản sao?” Nàng tiếp nhận thực đơn trên tay của Nặc Nặc rồi bảo nàng ta lui xuống.

Hai nam tử đưa mắt đảo một vòng trên người nàng, một trong hai người hỏi: “Cô nương là muội muội của Kim lão bản sao?”

Mã Phi Yến đưa khăn tay lên miệng khẽ cười nói: “Thực ra ta chính là Kim lão bản trong miệng của hai người. Lúc trước vì thân phận nữ nhi không tiện lộ diện nên phải vẫn nam trang hy vọng nhị vị khách quan không chê cười. Ta họ Mã.”

Bây giờ trong cả kinh thành người người đều biết rồi. Nàng có gạt họ nữa cũng đâu có ít gì. Chỉ bằng sớm thú nhận còn hơn.

Một nam tử trong đó liền gật đầu cười nói: “Không trách được lại giống như vậy nguyên lai là cùng một người. Mã lão bản cũng là biết che giấu a.” Ánh mắt hắn nhìn Mã Phi Yến cực kỳ thưởng thức.

Nam tử khác lại hỏi: “Nếu là như vậy vì sao Mã lão bản lại không nhận ra chúng mà lại xưng hô xa lạ như vậy.”

“Là do lúc trước ta gặp phải tai nạn liền không còn nhớ gì nữa. Chính vì lý do này phụ mẫu mới để ta trực tiếp đến Bách Hoa Mộng hy vọng nhớ lại được chút gì đó. Nếu là ta không nhớ được nhị vị đó là lỗi của ta, bữa trà lần này ta đãi nhị vị không để ý chứ.”

Mã Phi Yến sảng khoái như một nam nhân. Đã là thương gia thì phải rộng lượng thế mới có nhiều hảo hữu.

“Vậy ta liền giới thiệu lần nữa vậy. Ta gọi Đặc Mộc Nhĩ, đây là A Trác.” Đặc Nhĩ Mộc đứng lên gấp chiết phiến trong tay lại ôm quyền nói.

Mã Phi Yến cười cười gật đầu, tên lạ như vậy nàng cũng không biết phải gọi họ như thế nào nữa. Nghe tên thì lại liên tưởng đến bách tính của A Thụy Tư nhưng họ mặc y phục giống như người trong kinh thành không khác gì cả a.

“Ta đã hiểu, mời nhị vị công tử chọn trà.” Nàng cười tươi tắn hai tay đưa thực đơn cho Đặc Mộc Nhĩ.

Mã Phi Yến pha cho họ ấm trà xong liền mang bàn cờ ra cho họ tự cao hứng với nhau bản thân nàng trở về quầy kiểm ra số trà.

Bên này Đặc Mộc Nhĩ nhếch môi ngửi mùi thơm của tách trà tân long châu trong tay, phân phó: “A Trác, chút nữa điều tra về Mã lão bản một chút.”

Nữ nhân của Trung Nguyên cũng dám xuất đầu lộ diện kinh doanh sao? Chẳng phải nữ tử Trung Nguyên lộ diện như vậy liền không thể xuất giá sao? Vì sao lúc trước hắn không nhìn ra nàng là nữ nhân nhỉ. Hắn đưa mắt nhìn lên mái tóc chải kiểu thiếu nữ kia liền nở một nụ cười.

A Trác có chút ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng thu lại không dám nhiều lời: “Vâng.” Ôm một bụng nghi vấn không thể phát tác nên chơi cờ cũng không tập trung.

Đặc Mộc Nhĩ khẽ chau mày khó chịu nói: “Có gì cứ nói.”

“Chủ tử, người sẽ không phải là xem trọng nàng chứ?” A Trác liền mang nghi vấn quan trọng nhất ra hỏi. Hắn biết chủ tử không có hứng thú trả lời nhiều câu đâu.

Đặc Mộc Nhĩ đưa tách trà lên miệng khẽ cười một tiếng rất lâu mới đáp: “Đợi kết quả điều tra của ngươi trước.”

Hai ngày sau, Đặc Mộc Nhĩ cùng A Trác mỗi ngày đều xuất hiện ở Bách Hoa Mộng đế khi đóng cửa mới rời đi. Chính vì lý do này Mã Phi Yến cùng bọn họ thân thiết hơn, không phải quan hệ bằng lão bản và khách quan nữa mà tiến lên một bước làm bằng hữu.

Sau khi Bách Hoa Mộng đóng cửa, Mã Phi Yến cùng hai nam nhân và Bạch Chỉ Ngân Chỉ dạo phố, xem hí, dùng bữa cực kỳ vui vẻ. Phải nói là vui đến mức nàng không còn thời gian nhớ đến Cung Vô Khuyết nữa. Nếu không phải là Mã gia cùng Bạch Chỉ Ngân Chỉ mãi nhắc nàng thực sự là quên mất hắn.

Đặc Mộc Nhĩ sau khi nghe được tin tức của Mã Phi Yến cũng có chút hứng thú. Hắn cũng biết nàng là đã gả ra ngoài nhưng một nữ nhân đã gả đi lại còn không oản tóc kiểu phụ nhân còn được đặc cách ở nhà mẹ đẻ như vậy thì nhất định có vấn đề. Hắn cùng nàng đi dạo qua nhiều ngày cũng không hề nghe nàng nhắc đến chuyện về trượng phu của mình. Hắn xem nàng như một nử tử chưa thành thân mà đối đãi.

A Trác sau khi điều tra xong thấy Đặc Mộc Nhĩ không những không né tránh mà còn tỏ ra thân cận liền hết lời khuyên bảo. Đáng tiếc lời nói của hắn tất cả đều bị mang cho ra ngoài tai.

Về phía Mã gia, bọn họ từ miệng của Bạch Chỉ Ngân Chỉ biết được Mã Phi Yến cùng nam nhân lạ mặt thân cận liền hết sức lo lắng. Bọn họ dặn Bạch Chỉ Ngân Chỉ trước mặt nam nhân kia phải nhắc đến Cung Vô Khuyết nhiều một chút. Phải gọi hắn là cô gia để cho nam nhân kia tránh xa nàng ra.

Đáng chết nhất là mỗi lẫn Mã Phi Yến cùng đám người Đặc Mộc Nhĩ đi dạo các nàng không xen được vào câu nào cả. Đã như vậy lúc nào cũng bị bỏ cách xa những năm bước chân, nếu không phải là người tập võ e cũng không nghe được nội dung câu truyện.

Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật nghe vậy liền mỗi ngày hạ triều điều đích thân đến Bách Hoa Mộng. Mượn danh là phụ giúp muội muội nhưng thật chất là tách nàng ra khỏi Đặc Mộc Nhĩ cùng A Trác. A Trác biết được liền cao hứng không thôi. Đặc Mộc Nhĩ lại không hề có phản ứng gì đặc biệt.

Mã Viễn Luật phụ trách khuyên nhủ Mã Phi Yến đóng cửa tiệm phải về phủ. Mã Viễn Duẫn lại cố ý khơi mào đám khách nhân nhắc đến Cung Vô Khuyết. Đặc Mộc Nhĩ vẫn là im lặng ngồi đó nghe, trên khóe miệng còn nở một nụ cười nhạt.

“Chủ tử, nàng ta đã gả rồi, người không nên...” A Trác nói đến đây cũng không biết nên nói thêm gì nữa.

Đặc Mộc Nhĩ nhẹ giọng nói: “Ngươi không cảm thấy lạ sao, một nữ nhân đã gả ra ngoài lại được về nhà mẹ đẻ ở lâu như vậy.”

Cho dù là mất trí thì thân phận cũng ở đó làm sao có thể làm như vậy được. Bên trong nhất định ẩn chứa nội tình. Nhưng là nội tình gì thì cho người điều tra Cung gia cũng không thu được gì mà còn chết oan vài huynh đệ ám vệ nữa.

“Nhưng cũng là đã gả ra ngoài.” A Trác vẫn không lui quyết định.

Đặc Mộc Nhĩ nhìn A Trác hồi lâu không nói gì lại tiếp tục thưởng trà trong tách của mình.

Đến thời gian đóng của Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật đằng đằng sát khí hàn khí đứng bên cạnh Mã Phi Yến nhìn Đặc Mộc Nhĩ rồi lại hướng muội muội nhà mình khuyên nhủ.

“Muội muội đã có trượng phu làm sao có thể cung nam nhân khác thân cận như vậy được.”

“Thân phận của muội muội hiện tại ai cũng biết chỉ sợ bọn hắn có ý đồ xấu xa với muội muội a.”

“Nếu chuyện này đến tai của tướng gia thì không biết sẽ biến thành như thế nào nữa.”

Nói đến đây bọn hắn lại nhớ đến lần ngồi xe ngựa tử thần kia. Chỉ vừa nghe Mã Phi Yến thành thân thôi Cung Vô Khuyết đã mất hết lý trí thế rồi. Lẫn này đi đón sứ thần xảy ra chuyện gì thì phải thế nào đây.

Lại nói nhìn đám người Đặc Mộc Nhĩ kia cũng là người có quyền có thế. Vậy thì thân phận của Mã Phi Yến hẳn cũng là điều tra kỹ rồi đi. Nếu đã biết vì sao còn bám theo nàng, cái này bọn họ nghĩ mãi không thông.

Mã Phi Yến nào dễ dàng nghe theo lời huynh trưởng chứ. Nàng cho Nặc Nặc về sớm rồi vẫn là giao hết việc còn lại cho hai huynh trưởng bản thân cùng Đặc Mộc Nhĩ đi dạo phố.

Điều này khiến cho hai huynh trưởng tức đến điên cuồng nhưng không làm gì được. Mã Viễn Luật đi theo nàng lại bị A Trác cắt đuôi chỉ biết ngậm ngùi trở về Bách Hoa Mộng thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi