TRUY THÊ

Tác giả: Luna Huang

Mã Phi Yến an toàn trở về Mã phủ không bị bất kỳ kẻ nào phát hiện. Tuyết Ly hạ dược Bạch Chỉ, Ngân Chỉ nên cũng vờ đến đó nằm ngất xỉu với bọn họ. Thiết Trụ trở về với công việc ám vệ của mình.

Thay giá y ra Mã Phi Yến đem chúng để vào trong rương to bên bàn trang điểm rồi thổi tắt nến nằm trên giường. Nàng đặc biệt an tâm khi để mấy thứ đó vào rương, Bạch Chỉ Ngân Chỉ sẽ không bao giờ chạm tay vào cái rương to kia.

Tay đưa lên đôi môi của mình tiếc nuối khôn nguôi. Nụ hôn đầu của nàng đáng lẽ phải lãng mạn dưới chân tháp Eiffel kìa, thế mà lại bị mất ở cổ đại còn trong căn nhà gỗ cũ nát, lại bị cường hôn nữa chứ. Không có chút lãng mạn nào cả =.=

Đột nhiên màn trắng mỏng bị người vén lên. Nàng cảnh giác ngồi bật dậy lui vào trong. Có lẽ lúc nãy nàng tiếc nuối quá nhập tâm nên không để ý cửa bị người đẩy ra.

Còn chưa kịp mở miệng đã thấy người đó ngồi bên giường nhỏ giọng nói: "Là ta." Giọng nói đan xen tiếng cười khẽ.

"Thúc thúc." Mã Phi Yến khẽ kinh hô. Hắn đến đây làm gì?

"Nàng gọi ta là gì?" Cung Vô Khuyết ung dung tháo hài ra tiếng đến gần nàng.

Mã Phi Yến giờ đây muốn hô to e là không kịp nữa rồi. Nàng thật hối hận vì sao lúc hắn mới bước vào không hô luôn cho rồi. Nhịn, nàng xuống giọng nói:

"Phu...phu quân."

Nàng cắn từng chữ từng chữ một như xem nó là Cung Vô Khuyết vậy. Bức nàng thành thân rồi lại bức nàng gọi hắn là phu quân. Trên đời này thật sự có người vô sỉ đến vậy sao?

Cung Vô khuyết hài lòng đưa tay kéo nàng vào lòng, môi áp lên đỉnh đầu của nàng. Thân thể của nàng qua bao nhiêu năm vẫn là hương vị ngọt ngào đó, cứ hệt như đường vậy khiến mỗi đêm hắn đều nhớ đến. Đám thiếp thất của hắn không ai có được mùi hương làm hắn mê luyến thế này.

Hắn trả lời câu hỏi lúc nãy của nàng: "Ta không ở đó, chỉ là thấy nơi đó không có người ở nên mới dùng để làm lễ đường của chúng ta."

Mở miệng ra là "chúng ta, chúng ta" sao dễ nghe như vậy? "Thúc...Ách phu quân, ngươi đến đây làm gì?" Sau này không cần gọi nữa cho chắc, nhỡ quên lại bị hắn cưỡng hôn thì tiêu -.-! Dù gì cũng chỉ một danh xưng nàng cũng không mất đi cân thịt nào, thôi kệ đi.

"Đây là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta. Ta làm sao nỡ để nàng một mình qua chứ." Cung Vô Khuyết miệng mang ý cười xấu xa nói. Hắn thực sự muốn cùng nàng trải qua đêm này. Sau đêm nay chưa chắc hắn còn có cơ hội này.

Mã Phi Yến vội ôm lấy vạt áo trước ngực lấp bấp nói. Miệng thì là cứng như thế như quả tim nhỏ kia thực sự sợ đến run lên, cả giọng nói cũng run rẩy, chữ phát âm không chuẩn nửa rồi:

"Ta, ta cảnh cáo ngươi không được phi lễ với ta, ta không sợ ngươi đâu, đây là phủ của ta đấy chỉ cần ta hô to sẽ có người đến xử trí ngươi." Hổ xuống đồng bằng còn bị mèo bắt nạt cơ mà. Đã như vậy rồi vẫn còn không bỏ được cái thói phong lưu. Cút về phủ ôm ấp đám tiểu thiếp của ngươi đi.

Cung Vô Khuyết khẽ cười: "Yên tâm, ta đến đây để cùng nàng trải qua đêm tân hôn thôi, tuyệt đối không có ý tứ gì khác." Hắn vốn muốn để nàng lấy người khác nhưng bản thân lại không đành lòng.

Nếu hắn lấy nàng mà bản thân còn khó bảo toàn để nàng vì hắn thủ tiếc càng không đành lòng. Thế nên hắn mới nghĩ ra hạ sách này. Chí ít hắn có chết cũng biết được nàng đã cùng hắn bái thiên địa, cùng hắn kết nghĩa phu thê.

Nói xong hắn thâm tình tay vòng qua eo nàng rồi cầm tay nàng lên, tay còn lại đưa vào trong vạt áo trước ngực lấy ra một chiếc vòng vàng. Trên vòng có khắc một đôi loan phụng hòa minh tinh xảo. Hắn đem chiếc vòng chậm rãi đeo vào tay nàng:

"Đây là ta đặc biệt chuẩn bị cho nàng, vốn muốn đêm tân hôn tận tay đeo cho nàng." Đêm nay cứ xem là đêm tân hôn của hắn và nàng đi. Hắn không nghĩ đến bản thân trở tay không kịp liền thành bộ dạng này. Hắn cũng sợ bản thân không qua được, không thể chính tay đeo cho nàng nữa.

Dưới ánh sáng mờ ảo của mặt trăng, Mã Phi Yến có thể nhìn rõ chiếc vòng vàng đó. Tay nàng rụt lại không để hắn đeo vào, nàng vốn không có ý gả cho hắn thì đeo làm gì. Sợ làm hắn giận lại bị cưỡng hôn nàng liền nói:

"Vậy thì ngươi đợi đến lúc đó mới đeo giúp ta đi. Biết đâu tìm được chứng cứ liền có thể đường hoàng trở về thì sao?" Nàng cũng không hy vọng hắn chết đâu.

Cung Vô Khuyết nghe vậy động tác trên tay cũng dừng lại. Hắn mỉm cười đem vòng để vào trong ngực áo: "Tốt, vậy nàng phải đợi ta quay lại đeo cho nàng đấy biết không?"

Nói xong hắn ôm chặt lấy nàng khẽ thở dài: "Nếu...nếu ta không thể trở về, trước khi tìm thấy xác của ta, nàng tuyệt đối không thể gả cho người khác có biết không?"

Mã Phi Yến không dám gật đầu cũng chẳng dám lắc đầu. Nàng chỉ nhẹ nhàng cúi đầu, Cung Vô Khuyết lại nghĩ rằng nàng đáp ứng liền cao hứng không thôi hôn lên má nàng một cái.

Hành động lần này có phần nguy hiểm, có thể là cửu tử nhất sinh nên hắn mới quay trở về liên lạc với Tuyết Ly cùng Thiết Trụ giúp hắn chuẩn bị một lễ đường cho nàng.

Không ngờ lại biết được chuyện Trữ thân vương muốn lập nàng làm trắc phi, lại nghe nói Mã Tuẫn Vĩnh cùng Tề thị đã sớm chọn vài người cho nàng. Tâm hắn có vài phần nhói lên, nhưng biết làm thế nào được. Hiện thân hắn là tội thần tính mạng còn không bảo trụ được làm sao có thể cho nàng một cuộc sống tốt.

Hắn còn nghe được nàng lấy lý do thương nhớ hắn để từ chối Trữ thân vương. Ánh mắt của Tuyết Ly lúc nói đến chuyện này cực kỳ ngưỡng mộ. Nhưng hắn biết, nàng là dùng hắn làm lý do để từ chối thôi.

Thấy hắn không có phản ứng nàng liền hỏi: "Vậy mấy tháng nay ngươi ở đâu? Ta có hỏi Tuyết Ly cùng Thiết Trụ họ bảo không biết tung tích của ngươi cơ mà?"

"Nàng lo lắng cho ta sao?" Hắn cúi người nhìn gương mặt diễm lệ của nàng, cả người ấm áp hẳn trong đầu xuân lạnh.

Trong phòng tối đen, ánh trắng sáng xuyên qua cửa sổ soi vào phòng. Khuôn mặt tuấn dật của Cung Vô Khuyết hiện lên trong mắt Mã Phi Yến cực kỳ tà mị. Tay nàng không tự chủ nhẹ nhàng nâng lên vuốt ve gò má gầy gò của hắn.

Khi vừa chạm đến khuôn mặt lãnh lẽo kia, tay nàng rụt lại, đột nhiên phát hiện bản thân háo sắc. Nàng vội vỗ vào tay mình thầm trách, vì sao lại có thể để hắn mê hoặc bản thân như vậy được chứ?

Nàng lạnh giọng nói: "Trả lời đi." Nàng làm sao có thể lo lắng cho hắn được chứ? Là hắn nghĩ nhiều thôi. Đúng là bệnh thần kinh mà, lúc nãy thì bái đường bây giờ lại hoang tưởng bảo nàng lo lắng cho hắn nữa chứ. Nàng là hiếu kỳ vì sao đến giờ hắn vẫn chưa bị bắt thôi!

"Mấy chuyện này nàng không nên biết vẫn tốt hơn. Nếu có ai hỏi đến không cần nói dối sau này đến Diêm La điện cũng không bị cắt lưỡi." Cung Vô Khuyết xấu xa trêu ghẹo nàng, tay cũng không quên véo gò má của nàng.

Mã Phi Yến hừ một tiếng rõ kêu. Không cho nàng biết thì thôi, nàng đây mới không cần.

"Tuyết Ly cùng Thiết Trụ không gạt nàng, ta chỉ vừa truyền tín hiệu cho bọn họ mấy ngày trước thôi." Chuyện này hắn không giấu nàng, bởi hắn hắn muốn nàng tin tưởng thuộc hạ hắn để lại bên cạnh nàng.

Thấy nàng tức giận hắn lại khẽ cười nói: "Đêm khuya rồi, mau ngủ thôi, tránh sáng mai không xinh đẹp lại bảo là do ta hại nàng."

Mã Phi Yến liền chỉ ra bên ngoài: "Ngươi ra ngoài ngủ đi."

"Ta là phu quân của nàng làm sao có thể ra ngoài ngủ được." Vừa nói, hắn vừa mang nàng kéo xuống giường, giọng cười tuy nhỏ nhưng nghe cũng biết được hắn hạnh phúc thế nào.

Đã bao lâu rồi hắn không cười thoải mái như vậy? Đã bao lâu rồi hắn không cười nhiều như hôm nay?

Hắn cao hứng lại sợ nàng quên mất liền mở miệng dặn dò: "Nàng nên nhớ nàng đã là thê tử của ta rồi, chưa thấy được xác của ta tuyệt đối không được tái giá có biết không?"

Mã Phi Yến không trả lời chỉ cúi đầu một cái. Cung Vô Khuyết lại hiểu lầm là nàng đáp ứng liền áp môi hôn nhẹ lên môi nàng. Hắn không muốn phá hủy danh tiết của nàng. Nếu hắn thực sự không qua được nàng cũng có thể thuận lợi gả cho người khác. Chỉ là mỗi mình hắn biết nàng chính là thê tử của hắn, vĩnh viễn không thay đổi.

Mã Phi Yến ngủ một mình đã quen rồi đột nhiên lại có nam nhân bên cạnh thì phải làm sao đây? Nói thế thôi chưa đầy một khắc nàng đã ngủ mất tiêu, không có để ý gì đến nam nhân bên cạnh nữa rồi.

Bên trong phòng chỉ còn lại tiếng thở. Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật nãy giờ đứng bên ngoài nghe mà tức đến sôi ruột. Sợ Mã Phi Yến kinh hách nên bọn họ người chạy đi pha trà người nấu nước ấm cho nàng rửa mặt.

Khi đến trước cửa phòng lại nghe được tiếng nói chuyện của hai người. Vốn là định xông vào trong, cho dù đánh không lại Cung Vô Khuyết cũng quyết liều mạng phải bảo vệ danh dự của muội muội mình.

Lúc vừa định xông vào thì nghe được Cung Vô khuyết mang vòng đeo cho nàng nhưng Mã Phi Yến lại bảo sẽ đợi hắn trở về đeo cho nàng. Bọn họ liền nghĩ Mã Phi Yến đối với Cung Vô khuyết cũng là động tâm nên quyết định không đi vào mà đứng bên ngoài. Nếu muội muội kêu cứu lập tức xông vào. Với tình hình này thì bọn họ lo lắng phí tâm rồi nên trở về phòng ngủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi