TRUY THÊ

Tác giả: Luna Huang

Sáng sớm, Cung Vô Khuyết vừa rời đi không lâu, Chu thị đưa Chu Lệ Mẫn đến Vọng Nguyệt uyển. Đúng lúc đó đám thiếp thất cũng đến thỉnh an. Thính tử ở Vọng Nguyệt uyển đặc biệt náo nhiệt.

Đêm qua Mã Phi Yến ngủ trễ, hôm nay đến giờ này vẫn chưa thức dậy. Nghe tiếng huyên náo bên ngoài, nàng cau mày tức giận. Bạch Chỉ, Ngân Chỉ chạy tới chạy lui bưng trà rót nước đến mồ hôi đầy người. Tuyết Ly nghe tiếng ném chăn đập gối bên trong liền chạy vào.

"Thiếu phu nhân đã tỉnh!"

"Kẻ nào bên ngoài ồn như vậy? Đuổi hết đi." Lần đầu tiên ngủ tỉnh giấc mà đầu nàng đau như vậy, lại thêm tiếng ồn bên ngoài nên nàng tức giận hạ lệnh đuổi người.

"Hồi thiếu phu nhân, bên ngoài còn các vị di nương cùng đại phu nhân và Chu tiểu thư. Mọi người đang đợi thiếu phu nhân bên ngoài, tuyệt đối không thể đem người đuổi đi được." Tuyết Ly đến bên giường nhẹ giọng trả lời, tay cũng không quên đưa một tách trà đến cho nàng.

Nhận lấy tách trà xúc miệng, rồi bước xuống giường. Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ Tuyết Ly giúp nàng cài trâm cũng không quên nói: "Trang sức này là lúc sáng thiếu gia đến giúp người chọn. Vì đợi mãi người vẫn chưa dậy nên thiếu gia vào triều rồi."

Ta mặc kệ thiếu gia nhà ngươi, đám tiểu thiếp của hắn ồn ào quá làm ta cảm thấy phiền chết được. Đương nhiên những lời này nàng cũng chỉ mắng thầm trong bụng thôi.

Một thân xiêm y chỉnh tề, Mã Phi Yến bước ra ngoài: "Đại nương." Nàng khẽ gọi một tiếng rồi bước đến nhuyễn tháp ngồi xuống.

Bạch Chỉ, Ngân Chỉ dừng động tác cung kính phúc thân gọi một tiếng: "Thiếu phu nhân."

Đám thiếp thất quay sang nhúng người thỉnh an: "Nô tỳ gặp qua tỷ tỷ."

"Đứng lên đi, Phi Yến dậy trễ khiến mọi người phải đợi lâu. Lần sau nếu còn xảy ra chuyện như vậy nữa, mọi người trở về viện của mình lúc sau lại đến không cần đợi như vậy." Vì thính tử tuy lớn nhưng người tấp nập như vậy thật sự không đủ ghế ngồi a.

Chu thị nào dám ngồi khi Mã Phi Yến không có mặt. Tuy ngoài mặt thân phận mình cao hơn nhưng thực chất vẫn không bằng được Mã Phi Yến, lại nói vẫn là biết Mã Phi Yến được Cung Vô Khuyết sủng ái nên không dám quá phận. Chỉ cần một ngày Chu Lệ Mẫn được sủng ái liền có thể nhanh chóng chiếm được quyền quản lý Cung gia. Ngay cả vị trí chính thức của Mã Phi Yến cũng đoạt được.

Cung Lạc Thiên không tỏ ra ghét cũng chẳng biểu hiện thích Mã Phi Yến. Mỗi lần nàng nhắc đến hắn đều ậm ừ cho qua. Vốn muốn giở một ít thủ đoạn trong sổ sách, lại thêm Tô thị tham lam nhất định sẽ tìm cách bỏ túi riêng. Một nữ nhân không biết gì như Mã Phi Yến làm sao có thể phát hiện ra được. Chuyện này nhất định sẽ khiến cho Cung Lạc Thiên cùng Cung Vô khuyết có cái nhìn khác về Mã Phi Yến.

Không ngờ Cung Vô Khuyết lại thương tiếc Mã Phi Yến bắt nàng tiếp tục quản lý. Hiện nàng bồi dưỡng cháu gái đến tiếp quản Cung gia. Cho dù Mã Phi Yến có được sủng đến đâu thì cũng có lúc thất sủng thôi. Nàng không tin cháu gái tái sắc vẹn toàn của mình lại thua một người vô tài vô đức như Mã Phi Yến.

Chu thị đưa Chu Lệ Mẫn bước đến trước mặt Mã Phi Yến: "Phi Yến, đây là cháu gái mà ta đã nói với ngươi." Nàng quay sang Chu Lệ Mẫn ra hiệu ý bảo nên hướng Mã Phi Yến thỉnh an.

Chu Lệ Mẫn dịu dàng nhúng người cung kính nói: "Lệ Mẫn gặp qua thiếu phu nhân." Giọng nói trong trẻo khiến người khác cảm thấy như gió xuân thổi đến vậy

Mã Phi Yến không vội trả lời nàng ta mà mỉm cười nói với Chu thị: "Đại nương sao lại đứng thế này, mau mau đến đây ngồi đi." Nàng quay qua phân phó Ngân Chỉ đang đứng gần đó: "Mau đổi tách trà khác cho đại nương."

Chu thị nhìn Chu Lệ Mẫn rồi bước sang ngồi bên Mã Phi Yến, tay cũng tiếp nhận ly trà trong tay Ngân Chỉ: "Phi Yến không cần quá lưu tâm đến ta như vậy." Đây là ra oai phủ đầu, trước mặt đám thiếp thất tát vào mặt nàng cùng Chu Lệ Mẫn một bạt tai rồi.

"Quan tâm đại nương là trách nhiệm của Phi Yến làm sao có thể không nên được." Mã Phi Yến che miệng cười khúc khích.

Mắt nàng đảo đến nhìn Chu Lệ Mẫn đang hành lễ trước mặt. Nàng ta vận một bộ giá y đỏ rực, đầu đội mũ phượng nhưng lại không mang hồng cân. Có lẽ là đợi Cung Vô Khuyết về mới bái đường a. Dung mạo mê người, có lẽ cũng cùng tuổi với nàng a.

"Chu tiểu thư không cần đa lễ." Lúc này nàng mới mở miệng bảo nàng ta đứng lên. Không phải nàng cố ý đâu mà bởi vì ngắm nhập tâm quá.

Chu Lệ Mẫn nén giận nắm chặt tay áo mỉm cười đứng một bên. Đám thiếp thất oanh oanh yến yến bước đến kính trà cho Mã Phi Yến khiến Chu Lệ Mẫn ganh tỵ đỏ mắt. Nàng ở xa nên vẫn chưa từng gặp qua Cung Vô Khuyết nhưng đã gả đến đây làm sao có thể thua Mã Phi Yến được.

Chu thị liếc mắt bảo Chu Lệ Mẫn thư liễm tính khí lại. Giờ chưa phải là lúc phát tiết đâu. Mã Phi Yến vẫn còn rất được sủng ái. Bao nhiêu công sức dậy dỗ sao lại có thể không biết che giấu nhhư vậy chứ?

Vừa dùng đến tách trà cuối cùng thì Tô thị thước tha bước vào nói: "Ta đến không làm phiền mọi người chứ?"

Đám thiếp thất lập tức tránh sang hai bên nhúng người thỉnh an: "Nô tỳ gặp qua nhị phu nhân."

Mã Phi Yến đưa mắt nhìn Tô thị một thân phấn lục nhạt, trước ngực thêu đóa hoa thủy tiên nở rộ: "Nhị nương đến Phi Yến vui không kịp làm sao có thể cho là phiền chứ. Nhị nương, mời ngồi." Nàng không hề đứng lên chỉ làm động tác mời hướng vào bên ghế gần đó.

"Đứng lên đi." Tô thị ngạo nghễ bước vào: "Ta đến là do lão gia hỏi vì sao tỷ tỷ cùng Phi Yến vẫn chưa ra tiền thính a. Khác nhân sắp đến rồi, chúng ta phải ra đó đón tiếp tránh lão gia trách mắng."

Chu thị vỗ trán "a" một tiếng: "Suýt chút nữa ta quên mất, chúng ta mau ra ngoài thôi."

Mã Phi Yến chau mày nhìn Chu thị cùng Tô thị, nàng chẳng hiếu bọn họ đang nói cái gì. Cho dù là bái đường cũng phải đợi Cung Vô Khuyết trở về mới đúng, giờ này hắn còn chưa về thì gấp cái gì? Tuyết Ly vội vã đến bên nàng giải thích. Chu Lệ Mẫn tuy chỉ là thiếp nên xuất giá vào phủ bằng hậu môn lại không có bái đường như vẫn là có đãi khách nhân.

Nàng lại hỏi vì sao hôm hoàng thượng ban thưởng thiếp thất lại không có đãi tiệc? Tuyết Ly liền nói rằng do hoàng thượng ban tặng không phải Cung Vô khuyết lập nên không cần đãi tiệc. Nàng gật gù xác nhận bản thân tiếp thu được.

Bên ngoài có tiếng thỉnh an to lớn của một đám người vang lên: "Nô tỳ/ nô tài gặp qua thiếu gia."

Chu thị vội vã che Chu Lệ Mẫn là, vì giờ chưa thể gặp tân lang nếu không sẽ không cát lành. Tô thị đứng một bên bày ra vẻ "ta đây không biết gì". Đám thiếp thất lại lần nữ nhúng người hành lễ: "Nô tỳ gặp qua gia."

Cung Vô Khuyết mặc triều, đầu đội nhất phẩm mão uy nghi lãnh lệ bước vào. Không trả lời tiếng nào hắn đưa mắt quét hết đám người trông thính tử, mắt dừng lại trên một nữ tử đội mũ phượng nhanh chóng thu hồi đường nhìn rồi bước đến bên cạnh Mã Phi Yến.

Thế An ở phía sau liền thay hắn nói: "Các vị di nương thỉnh đứng lên, thỉnh các vị di nương trở về viện của mình."

Đám thiếp thất nhúng người rồi lần lượt rời đi. Cung Vô Khuyết nắm lấy tay Mã Phi Yến kéo ra ngoài: "Yến nhi, chúng ta đến tiền thính, phụ thân đang đợi ở đó."

Chu Lệ Mẫn lén nhìn được dung mạo của Cung Vô Khuyết liền tim đập không ngừng. nam nhân này, từ dung mạo đến khi chất đều hơn người, phong phạm tao nhã lại khiến người khác có chút không nộ mà hãi. Giờ đây nàng muốn làm chính thê của hắn, người có thể nắm tay hắn cùng nhau bước chỉ có mỗi mình Chu Lệ Mẫn nàng.

Sau khi Cung Vô Khuyết cùng Mã Phi Yến rời đi, Bạch Chỉ Ngân Chỉ cũng bước theo sau. Tuyết Ly ở lại lo liệu mọi chuyện. Chu thị phân phó ma ma bên cạnh đưa Chu Lệ Mẫn trở về viện rồi cùng Tô thị bước ra tiền thính.

Cung Lạc Thiên oai vệ ngồi trên chính vị. Thấy đám người bước đến liền không vui quát: "Các người vì sao đến giờ này mới bước ra, có biết khách nhân sắp đến rồi không?"

Tô thị ung dung sải bước ngồi vào vị trí của mình. Nàng chỉ là phụ trách gọi người thôi, không phải là người đến trễ a.

Chu thị nhúng người hành qua lễ rồi nói: "Lão gia, ta là đưa Mẫn nhi đến gặp Phi Yến a. Nào ngờ đợi nàng đến giờ này a." Ý nàng là Mã Phi Yến chính là nguyên nhân của việc đến trễ.

Cung Vô Khuyết nhíu mày không hài lòng. Hắn biết đêm qua Mã Phi Yến ngủ trễ nên sáng nay dậy trễ. Hắn cố ý không nghỉ phép mà thượng triều là để nàng có thêm thời gian nghỉ ngơi thế mà Chu thị lại đưa Chu Lệ Mẫn đến quấy rối giờ lại còn đem ra làm lý do đổ hết trách nhiệm cho nàng nữa.

"Không biết đại nương đưa tân nương đến gặp Yến nhi là để làm gì? Vẫn còn chưa động phòng làm sao có thể tùy tiện đưa tân nương ra khỏi tân phòng." Cung Vô khuyết lập tức chất vấn, ánh mắt lạnh lùng nhìn Chu thị.

Chu thị á khẩu nhanh chóng thu hồi thần sắc hoảng loạn. Chu Lệ Mẫn vốn không được rời khỏi tân phòng, chỉ là, nàng ta nghe tin đồn lung tung không hay về Cung Vô Khuyết nên cứ khóc lóc không chịu gả. Hôm nay nàng sợ nàng ta ở trong tân phòng nháo nên cố ý đưa nàng ta đến gặp Mã Phi Yến là để nàng ta nhìn thấy ngồi ở chính vị oai phong đến cỡ nào. Ngoài ý muốn chính là thấy được mặt của Cung Vô Khuyết. Có lẽ bây giờ sẽ ngoan ngoãn ngồi trong tân phòng đợi rồi

"Hôm trước chẳng phải Phi Yến bảo nôn nóng gặp Mẫn nhi sao, ta chỉ là sợ nàng nôn nóng không được nên mới đưa đến." Chu thị nắm chặt khăn trong tay, mồ hôi trong lòng tay chảy ròng ròng.

Hay thật đấy, giờ đây còn đổ cho nàng nữa cơ. Rõ ràng nàng đâu có nói nôn nóng muốn gặp đâu. Mã Phi Yến hừ khẽ, mắt vẫn nhìn Cung Lạc Thiên không hề để ý hai người kia đang làm gì.

Cung Vô Khuyết hừ lạnh, ánh mắt khinh thường phóng đến người Chu thị: "Chẳng lẽ đợi đến mai mà Yến nhi cũng không đợi được sao?" Nói dối cũng không biết nói, nàng đến cả thiếp thất hoàng thượng ban cho hắn còn không thèm nhìn làm sao có thế muốn gặp Chu Lệ Mẫn. Nghĩ hắn trẻ người non dạ dễ lừa?

Tô thị vui vẻ an vị sung sướng khi người gặp họa. Chu thị trong phủ hống hách bấy lâu nay giờ đụng phải Mã Phi Yến khiến Cung Vô Khuyết công khai trở mặt. Tốt nhất là làm cho to chuyện để vị trí kế thất của nàng ta lọt vào tay nàng.

Cung Lạc Thiên nghiêm giọng hỏi: "Phi Yến, chuyện này là sao? Ngươi thân là chính thê mà ngủ đến giờ này sao? Nếu là ngày thường còn không nói, chẳng lẽ ngươi không biết hôm nay Khuyết nhi lập thiếp, Cung gia đãi khách sao?"

Mã Phi Yến miệng còn chưa kịp mở thì Cung Vô Khuyết vội thay nàng trả lời: "Phụ thân, nàng không biết chuyện này. Hài nhi không nói cho nàng biết cũng căn dặn không để ai nói ra. Lại nói thấy hôm qua nàng lại mặt mệt mỏi nên cố ý để nàng ngủ thêm không cho người đánh thức."

Cung Lạc Thiên lạnh mắt nhìn Cung Vô khuyết rồi đảo mắt qua Mã Phi Yến: "Phi Yến, ngươi nói." Bênh vực đến mức này thì lần đầu hắn thấy qua.

Mã Phi Yến cung kính đáp, mắt nàng vẫn nhìn thẳng không hề có chút khẩn trương: "Hồi lời của phụ thân, Phi Yến biết quốc công gia lập thiếp nhưng vốn dĩ không biết lập thiếp cần thiết yến. Đích xác hôm qua Phi Yến ngủ trễ nửa đêm lại tỉnh giấc nên sáng nay mới dậy trễ. Nhưng khi Phi Yến thức dậy vẫn còn chưa đến giờ Cung gia đãi khách, nếu không có gì trở ngại có lẽ Phi Yến đã sớm đến tiền thính."

Cung Lạc Thiên vô cùng hài lòng với đáp án mình nhận được liên tục gật đầu vuốt bộ râu dài. Hắn đối với Mã Phi Yến cũng có một chút hảo cảm, nhất là cung yến của năm đó nàng vì Mã Tuấn Vĩnh biện giải. Chỉ là Cung gia cùng Mã gia đứng ở hai đầu chiến tuyến nên mới phản đối hôn sự này. Nay nàng lại không hề nói dối mà đem sự tình báo lại rõ ràng, còn gì để hắn phải bắt bẻ đây. Lại còn thông minh khéo léo mang trách nhiệm đẩy lại lên người Chu thị nữa.

Cách giải thích của Chu thị đương nhiên không gạt được hắn rồi. Hắn chỉ không hiểu vì sao Chi thị lại mang Chu Lệ Mẫn chạy đến cho Mã Phi Yến. Hắn lại được người báo Mã Phi Yến còn muốn miễn thỉnh an cho đám thiếp thất của Cung Vô Khuyết nữa, làm sao có thể mở miệng muốn gặp Chu Lệ Mẫn được.

Hắn nhàn nhạt nói: "Khách nhân sắp đến rồi, chuyện này không được phép nhắc lại nữa."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi