TRUY THÊ

Liên tục mấy hôm, Mã Phi Yến phải dùng đến an thần dược trong huân hương mới có thể an giấc. Đến khi nàng thực sự có thể buông lỏng chuyện kia thì an thần dược mới không được sử dụng tiếp.

Sau đó nàng biết được Tuyết Ly hoài thai nên mới ngất đi như vậy. Trong phủ ngoại trừ tiểu thiếp kia thì còn năm người bị y hết như vậy. Mấy ngày nàng ngủ liên tục có thêm hai người đột tử. Tất cả thi thể đều được chuyển về nhà mẹ đẻ của bọn họ an táng.

Do ngủ quá nhiều hiện lại không có dùng an thần dược, Mã Phi Yến lăn qua lăn lại mãi vẫn không thể ngủ. Nàng quyết định bước ra ngoài tản bộ.

Bên ngoài không hề có nha hoàn gác cửa nên mở cửa phòng đã có thể bước ra ngoài không cần nhìn thấy đám hạ nhân hành lễ. Xoay người đóng cửa, chân sải bước ra hoa viên trong viện, áo choàng dài quét đất chạm rãi di chuyển theo nàng.

Hiện trời đã cuối thu, cảnh vật cũng không còn đẹp như mùa xuân nữa, khí trời cũng lạnh không ít. Cảnh đêm tịch mịch, yên ắng, đến trong cũng không có xuất hiện.

Bên trên cây đột nhiên có một hắc y nhân nhảy xuống, vừa tiếp đất đã ôm quyền cúi người: “Thuộc hạ gặp qua thiếu phu nhân.”

Mã Phi Yến ngẩng ngơ nhìn hắc y nhân đó cho đến khi hắn mở miệng mới biết được hắn là người của Cung Vô Khuyết: “Miễn.”

Hắc y nhân đó đứng thẳng thắt lưng rồi cung kính hỏi: “Thuộc hạ mạo muội dám hỏi, thiếu phu nhân muốn đi đâu?” Hắn được căn dặn không được để nàng rời khỏi viện. Tuy hiện tại còn cách một khoảng rất xa mới đến cửa viện, vì trách nhiệm vẫn phải hỏi.

“Ta chỉ là dạo quanh đây thôi, không có bước ra khỏi viện.” Nhìn đến hai thanh đoản đao sau lưng cùng chủy thủ nơi hài của hắn nàng đâu dám có suy nghĩ rời đi nữa.

“Hiện khí trời lạnh, lại phủ sương dày, thiếu phu nhân vẫn là trở về phòng nghỉ ngơi.” Dạo này có không ít người đột nhập vào viện, hắn không thể không ngăn cản được.

Mã Phi Yến bất đắc dĩ trở về, nàng nằm trên giường, cuối cùng ngủ lúc nào không biết. Đến khi cả người ướt sũng mồ hôi vì cơn ác mộng nàng mới mở mắt ra.

Đột nhiên cảm thấy có một cái tay đặt trên thắt lưng của mình, còn chưa kịp định thần đã nghe âm thanh quen thuộc truyền đến bên tai: “Yến nhi, gặp ác mộng sao?”

Mã Phi Yến quay sang khẽ kinh hô: “Sao ngươi lại ở đây?”

“Vì sao ta lại không thể ở đây?” Cung Vô Khuyết lấy chiếc khăn nhỏ dưới gối giúp nàng lau mồ hôi trên trán: “Chúng ta là phu thê ta ở đây có gì là không đúng?”

Mã Phi Yến bị hắn nói đến á khẩu liền hất tay hắn ra xoay người nằm sấp trên giường bĩu môi nói: “Ngươi không ở chỗ đám tiểu thiếp chạy đến đây làm gì?” Con khỉ chết tiệt này thân mật cùng nữ nhân khác xong lại chạy đến đây ôm lấy nàng. Nếu không phải do hắn lấy nhiều nữ nhân thì nàng có cần phải thấy những cảnh kia sao?

Cung Vô Khuyết khẽ hỏi: “Lúc nãy nàng lại mơ thấy chuyện kia sao?” Tuy giờ đây trong phòng đen như mực nhưng qua giọng nàng hắn cũng tưởng tượng được sắc mặt của nàng a.

Mã Phi Yến thở dài một hơi rồi hỏi hắn: “Vì sao ngươi không an táng các nàng trong phủ?” Bọn họ đã là thiếp thất của hắn vì sao hắn còn viết hưu thư cho bọn họ để bọn họ trở về chứ?

Cung Vô Khuyết nhíu mày suy nghĩ gì đó, không hề trả lời câu hỏi của nàng. Mã Phi Yến nghĩ hắn bụng dạ hẹp hòi không nói cho nàng biết liền xì một tiếng khinh bỉ hắn rồi chuyển chủ đề.

“Ngươi đến đây làm gì?” Chẳng phải hắn chưa từng đến chỗ nàng qua đêm sao? Giờ hắn đến là có ý tứ gì? Càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng. Sợ hãi nàng vội vàng ngồi dậy lùi sát vào bên trong giường.

Cung Vô Khuyết thấy nàng như vậy liền cười khẽ, đến cùng trong đầu nàng đang nghĩ thứ gì vậy? Hắn không thấy nàng ở đâu nhưng vẫn nghe được tiếng hô hấp khẩn trương của nàng liền ngồi dậy vươn tay kéo nàng vào lòng.

“Mỗi đêm ta đều đến đây cùng nàng ngủ, nàng cũng chưa từng mất đi miếng thịt nào, sao giờ lại có thái độ như vậy?”

Mã Phi Yến nghe vậy liền lục tung não của mình xem bản thân có nhớ nhầm hay bỏ xót qua chi tiết nào hay không? Hắn nói mỗi đêm đều đến đây sao? Sao nàng một chút cũng không có ấn tượng gì hết vậy?

“Ngươi ăn nói linh tinh.” Sau khi xác định bản thân không nhớ nhầm liền khẽ quát.

Cung Vô Khuyết cũng không muốn giấu nàng nữa, giờ nàng cũng thấy được hắn liền nói thật thôi: “Nàng ngủ say không biết thì không được bảo ta nói linh tinh.”

“Nói vậy mỗi đêm ta ngủ rồi ngươi mới đến?” Tuy là câu hỏi nhưng Mã Phi Yến lại không cầu hắn trả lời, nàng liền nói tiếp: “Vì sao ngươi làm vậy? Các nàng bên đó thì phải thế nào?”

Cung Vô Khuyết vừa đỡ nàng nằm xuống vừa nói: “Các nàng bên đó tự nhiên có người bồi các nàng, nàng không cần lưu tâm.”

Mã Phi Yến chuyển người nằm sấp trên giường, nàng như không tin được nhưng gì vừa nghe được, hoảng hốt hỏi: “Ngươi nói thế là ý gì? Các nàng là thiếp thất của ngươi sao lại có người bồi?”

“Ta không có đụng đến các nàng.” Cung Vô Khuyết bình tĩnh trả lời: “Đương nhiên là để người khác tới rồi.”

Cung Vô Khuyết giơ tay ôm lấy eo nhỏ của nàng kéo sát đến người mình. Biết nàng vẫn chưa hiểu hắn liền nói: “Yến nhi, đã sáu năm rồi ta chưa được ăn thịt đấy. Từ lúc gặp nàng ở Tân Hà thôn liền cùng các nàng cảm thấy có hứng thú nữa.”

Mã Phi Yến kinh hỉ chớp chớp mắt vài lần. Hắn đang nói cái gì vậy? Lúc đó nàng chỉ mới mười một tuổi a, làm sao có thể...? Nhưng tâm nàng lúc này lại có chút ngọt: “Nếu vậy ngươi vì sao còn thu các nàng vào phủ, lại còn động vào các nàng?”

“Có con mèo nào chê cá đâu.” Cung Vô Khuyết vuốt ve mái tóc ngắn của nàng cười khẽ đáp.

Mã Phi Yến xì một cái cũng không nói gì? Nói ra hắn là vì nàng thủ tiết sao? Đúng là chuyện buồn cười mà: “Ngươi không cảm thấy làm như vậy là có lỗi với các nàng sao? Không cần các nàng vẫn giữ bên mình làm gì?”

“Ngoại trừ Chu Lệ Mẫn các nàng đều là người của Trữ vương, nàng không cảm thấy các nàng không có tranh sủng với nàng sao? Bởi vì lòng các nàng vốn dĩ không ở đây. Ta không giữ các nàng là các nàng không thể rời khỏi ta.” Cung Vô Khuyết chậm rãi giải thích, chuyện này hắn giấu nàng quá lâu rồi.

Mã Phi Yến phẫn nộ đám nam nhân dùng nữ nhân làm vật hy sinh cho quyền lợi của mình liền to tiếng quát: “Đám nam nhân các người đều xấu xa. Vì lợi ích của bản thân mà đem cả đời của nữ nhân ra hy sinh như vậy. Xấu xa, xấu xa, đều là đáng chết.”

Cung Vô Khuyết bị Mã Phi Yến liên tục đánh lên ngực liền giữ lấy tay nàng: “Đó là Trữ vương không phải ta.”

“Ngươi còn dám nói?” Mã Phi Yến nghiến răng nghiến lợi hận không thể nghiền nát đám nam nhân thối tha đó: “Ngươi giết các nàng.” Các nàng bình thường đối với nàng rất tốt, thế mà lại lần lượt mất mạng.

Cung Vô Khuyết lắc đầu phủ nhận: “Ta không giết các nàng, là Trữ vương hạ lệnh giết. Mỗi lần nhiệm vụ thất bại người nào nhận nhiệm vụ đó liền phải hy sinh, cả nha đầu bên cạnh cũng không được giữ, như vậy mới bảo toàn được tính mạng của người nhà các nàng.”

Ngừng một chút hắn lại nói: “Ta biết trước như vậy nên sớm một bước để Tuyết Ly, Thiết Trụ bên cạnh nàng Trữ vương mới không có cơ hội ra tay. Lần thứ hai xin chiếu chỉ tứ hôn biết trước trong phủ có tang sự sợ lại phải đợi ba năm nên mới cố ý bảo quốc sư xem ngày lành rồi để hoàng thượng trực tiếp viết lên chiếu chỉ, nhanh một chú thú nàng vào phủ.”

Mã Phi Yến chấn động nên không nghe được khúc sau, nàng không hề nghĩ đến điều đó. Sao Trữ thân vương lại có thể hạ thủ ngoan độc như vậy? Các nàng chỉ là nữ tử yếu đuối, không chỉ bảo các nàng làm việc mà còn dùng tính mạng của người nhà để uy hiếp các nàng. Đến cùng phải trả giá bằng mạng của mình cùng nha đầu thiếp thân của mình.

“Vậy tại sao ngươi không cứu các nàng?” Rõ ràng hắn biết các nàng là bất đắc dĩ cơ mà.

“Vì sao ta phải cứu người muốn hại mình.” Nói xong hắn ngừng một chút lại nói tiếp: “Cho dù muốn cứu cũng lực bất tòng tâm. Các nàng bị hạ dược trước khi nhận lệnh, nếu thất bại chất độc liền bộc phát.”

Cả người nàng có chút run rẩy, lát sau lại hỏi: “Rõ ràng là hoàng thượng ban thưởng làm sao có thể chọn trúng người của Trữ vương được?”

Đôi mày kiếm của Cung Vô Khuyết khẽ động, ôm chặt lấy nàng nhẹ giọng nói: “Ngoài mặt thì là vậy nhưng thực chất ta cố ý để hoàng thượng nhìn thấy ta chọn trúng nữ nhân nào liền mang ban cho ta. Ta và thái tử sợ nàng bị Trữ vương dùng làm mồi nhữ nên cố ý sau ngày thành thân liền tặng thiếp thất, rồi lại không hề qua đêm với nàng. Chỉ có như vậy Trữ vương mới hoài nghi không biết nàng có được sủng hay không, hay chỉ là đem nàng để Mã gia quy thuận.”

Mã Phi Yến gục đầu lên ngực hắn, đến giờ phút này đây nàng vẫn không thể tiếp nhận được chuyện này. Đám cổ đại này thật nham hiểm, đây khác nào là đánh một ván cờ lấy người làm quân cờ đâu.

“Sao ngươi không để Thế An giúp họ giải độc?” Giọng của nàng yếu đi, âm điệu cũng lạc hẳn.

Cung Vô Khuyết vỗ vỗ lưng nàng: “Ta đã rất tốt với họ nên để họ về nhà an táng. Nếu ta thực sự vạch trần chỉ sợ người thân của họ cũng sẽ không bảo toàn được tính mạng. Đám đại thân kia dâng tấu kiện cungx là làm cho người khác xem. Bọn họ biết rõ nữ nhi của mình không hy sinh chính là mang cả nhà chôn cùng. Bọn họ âm thầm đến tìm ta xin để nữ nhi của bọn họ về nhà an táng, ta đương nhiên đồng ý.”

“Vậy, vậy Bạch Chỉ Ngân Chỉ thì sao?” Mã Phi Yến ngẩng đầu lên hỏi, tay nàng bất giác ôm lấy hắn. Tuy biết trước các nàng là người của Trữ thân vương nhưng các nàng theo nàng lâu như vậy làm sao nàng nỡ nhìn thấy các nàng chết đây.

Giọng của Cung Vô Khuyết đều đều vang lên trong không gian tĩnh mịch: “E rằng mạng của các nàng cũng không bảo trụ được. Các nàng chỉ có nhiệm vụ đánh lạc hướng ta mà thôi. Trong phủ trừ những thiên kim được hoàng thượng ban tặng còn có một số ca kỹ, vũ nữ, kỹ nữ được ta mang từ ngoài về. Bọn họ cũng nhận được lệnh đến tiếp cận ta. Trữ vương sợ ta phát hiện nên để các nàng theo nàng gả vào đây.”

“Thế ngươi cùng các nàng...không sợ mất mạng sao?” Mã Phi Yến hiếu kỳ hỏi. Chẳng phải chung đụng mỗi ngày như vậy rất dễ lấy mạng hắn sao?

Cung Vô Khuyết khẽ cười véo má nàng: “Cũng có vài người muốn giết ta, đáng tiếc đều thất bại nên độc bộc phát mà chết. Ta còn chưa kịp lấy được khẩu cung gì từ miệng của các nàng.” Nghĩ lại, lúc đầu hắn cũng có một chút ngạc nhiên nhưng sau này dần dần quen lúc nào cũng đề phòng. Đến lúc gặp nàng hắn cảm thấy chỉ có nàng phòng hắn thôi.

“Ta thấy ngoại trừ đến thỉnh an ta thì các nàng không được phép tiến vào đây vậy thì vì sao lại tìm được thư từ mưu phản ở đây?” Hèn gì khi nàng cho miễn thỉnh an các nàng liền cực lực phản đối. Mỗi ngày lại đến sớm để thỉnh an cực kỳ im lặng. Mỗi lần ồn ào đều do cái miệng của Chu thị thôi. Hóa ra nhân cơ hội này xem xét Vọng Nguyệt uyển xem có gì đặc biệt không.

“Do không vào được nên các nàng mới mất mạng. Còn chuyện thư từ kia là do Trữ vương mang người vào lục xét nhân lúc đó để vào. Đây là nơi an toàn nhất trong Cung gia nên ta mới không cho nàng đi lung tung như vậy.”

Lại nói người của Trữ thân vương làm sao dễ bị hắn gạt như vậy? Hắn ở đây các nàng hẳn cũng biết đi. Mã Phi Yến liền mang suy nghĩ trong lòng ra hỏi hắn. Hóa ra hắn dùng một loại mê dược để bọn họ mê mẩn không biết gì ngoan ngoãn nằm một chỗ thị tẩm a.

“Vậy tại sao ngươi lại thú thêm Chu Lễ Mẫn?” Lúc này đây người nàng xuất hiện mùi dấm chưa nồng nặc. Trong lòng có chút không cam tâm, chẳng phải hắn nói vì nàng thủ tiết sao? Hài tử trong bụng Chu Lệ Mẫn tính sao đây?

“Đó là do nàng.” Hắn không chút do dự khai tội của nàng ra: “Chẳng phải là do nàng chọc giận ta sao. Ngay lúc đó Chu thị lại đến nói chuyện này, ta nghĩ để nàng ăn một chút dấm cũng tốt nên mới đồng ý. Không ngờ sau khi nàng biết chuyện cũng chẳng có thái độ gì. Nếu lúc đó nàng nói với ta thì làm sao ta có thể thú nàng ta chứ? Từ khi nàng ta vào phủ xảy ra bao nhiêu chuyện ta cũng hối hận đây này.”

“Vậy hài tử kia là...” Mã Phi Yến ngẩng người, đầu óc có chút không thông rồi. Hắn cư nhiên để thuộc hạ của mình đùa giỡn tiểu thiếp, lại còn hoài thai nữa.

“Không phải của ta.” Cung Vô Khuyết lập tức phủ nhận. Chu Lệ Mẫn vì muốn để Mã Phi Yến thất sủng mà mang cả hài tử trong bụng của mình hy sinh. Nữ nhân như vậy không đáng để nhắc đến.

Chẳng trách được khi Chu Lệ Mẫn ôm bụng khóc lóc Cung Vô Khuyết lại lạnh lùng như vậy. Nguyên lai không phải hài tử của hắn. Lúc đó Cung Lạc Thiên cũng có một chút chán ghét, nàng còn nghĩ hắn là chán ghét nàng nữa cơ: “Vậy còn phụ thân, người có biết không?”

“Phụ thân không biết chuyện gì cả, nhưng có lẽ cũng đoán được hài tử trong bụng Chu Lệ Mẫn không phải của ta. Phụ thân lớn tuổi rồi ta không muốn hắn lo nghĩ nhiều như vậy.”

Thấy Mã Phi Yến ôm lấy mình cười khúc khích hắn cũng khẽ cười ôm chặt nàng thâm tình nói: “Yến nhi, ta còn nghĩ cả đời này chỉ có thể để nàng bên cạnh ngắm nữa đấy, không ngờ nàng ăn dấm chua nên mới lạnh nhạt như vậy.”

Mã Phi Yến cứng miệng cãi lại: “Ta mới không có.” Tay nàng vẫn là không rời khỏi cổ hắn, hơi thở của nàng liên tục phả vào cổ hắn.

Cung Vô Khuyết bị dục hỏa thiêu đốt không chịu được liên tục hít thở không khí lạnh. Đến khi chịu không nỗi nữa liền nhanh chóng xoay người áp nàng xuống thân dưới: “Yến nhi, ta vì nàng ăn chay lâu như vậy lại bị nhạc phụ nhạc mẫu cùng thê huynh mắng, về đến phủ phụ thân lại mang gia pháp ra răn dạy một trận có phải nàng cũng nên an ủi một chút không?”

Mã Phi Yến bị hành động của Cung Vô Khuyết làm cho choáng váng đến khi định thần xong lại nghe được câu nói nàng liền hỏi: “Phụ mẫu cùng huynh trưởng vì sao mắng chàng?”

Cung Vô Khuyết bất đắc dĩ mang chuyện kể lại với nàng, rồi chốt lại một câu: “Nỗi oan của ta chỉ có khi thái tử lên ngôi mới có giải a. Nàng xem có phải là oan ức lắm không?”

“Vì sao chàng phải giúp thái tử nhiều như vậy, rõ ràng chàng nhỏ hơn hắn một tuổi cơ mà.” Mã Phi Yến chu môi nói ra suy nghĩ từ đáy lòng của mình.

“Hắn gọi ta là cửu phụ ta cũng nên giúp hắn. Lại nói hắn tuy lớn hơn ta nhưng không có thiên phú về võ nghệ, nếu là để đám nữ nhân này bên hắn chẳng phải là hại hắn chết sớm một chút sao.” Cung Vô Khuyết vẫn kiên nhẫn cũng nàng giải thích.

“A.” Mã Phi Yến yêu gật gù hiểu biết. Không ngờ vai hắn gánh nhiều thứ như vậy.

Thấy chủ đề bị chuyển Cung Vô Khuyết lần nữa nỉ non: “Yến nhi, ta cần an ủi.”

Mã Phi Yến cười khúc khích, nâng tay vòng qua cổ của hắn: “Chàng muốn an ủi thế nào?” Tuy không nhìn thấy được mặt của hắn nhưng nàng tựa hồ thấy được khuôn mặt tuấn tú kia a.

“Hôn một cái liền được.” Nói xong cũng không đợi nàng phản ứng hắn liền áp môi xuống phủ lấy đôi môi mỏng của nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi