Edit & Beta: Cafesvictim– Một vấn đề không có đáp án –Bữa khuya là chè hạt sen tuyết lê, rất có phong cách Trung Quốc.
Dạ Phong Vũ kéo rèm, đứng bên cửa sổ hít thở một chút – nằm trên giường hai ngày, cả người đều như bị rút hết khí lực.
“Xác định không cần về giường nghỉ ngơi?” Augustine từ phía sau ôm lấy cậu.
“Thỉnh thoảng hít thở chút không khí cũng không sao.” Dạ Phong Vũ quay đầu lại, “Sáng mai anh có việc gì không?”
“Có một cuộc họp, nhưng không quan trọng.” Augustine thắt chặt hai tay, ghé vào tai cậu nói nhỏ, “Những người khác có thể giải quyết.”
“Vì sao sáng mai tôi lại không thể tới phòng anh họ?” Phòng bên cạnh, Trình Hạ tỏ vẻ khó hiểu.
“Bởi vì Augustine……… bám giường.” Phillip đặt hay tay lên vai cậu, giọng rất là nghiêm túc, “Ở trong lâu đài, không ai dám quấy rầy giấc ngủ lúc sáng sớm của anh ấy.”
Trình Hạ rất là phiền muộn, vậy thì về khách sạn mà ngủ a, buổi sáng anh họ còn cần kiểm tra nhiệt độ với uống thuốc, nếu như Augustine tiên sinh muốn ngủ tới mười một giờ vậy phải làm sao.
Hạt sen rất mềm rất ngọt, Dạ Phong Vũ bón cho anh một thìa, sau đó hỏi: “Có thích không?”
Augustine rối rắm nuốt xuống: “Giống vị khoai tây ngọt nghiền.”
“Hình như anh không có hứng thú với đại đa số thức ăn.” Dạ Phong Vũ ngồi khoanh chân trên thảm trải sàn.
“Ngoại trừ Cookie vị cam ngọt của Kate phu nhân.” Augustine nhướng mi.
Dạ Phong Vũ lại xúc một thìa đưa qua.
Augustine nhíu mày, nhưng vẫn phối hợp ăn luôn, lần này cắn phải một miếng trần bì*, vẻ mặt rất là một lời khó nói hết.
(*Một vị thuốc đông y, là vỏ quýt sấy khô)Dạ Phong Vũ cười thành tiếng.
Augustine đầu hàng: “Còn lại em có thể tự mình tận hưởng.”
Ăn xong một chén chè nóng hổi, sau lưng cũng tầng tầng mồ hôi. Tuy rằng thân thể vẫn còn đau nhức, nhưng tình trạng váng đầu lại cải thiện hơn nhiều. Thấy Augustine từ phòng tắm đi ra, Dạ Phong Vũ đưa màn hình điện thoại cho anh xem: “Nhìn này, MOKA tìm được bạn mới.”
“Ngày nào em cũng xem nó?” Augustine ngồi bên giường.
“Đây là nghĩa vụ của chủ nhân.” Dạ Phong Vũ lấy khăn tắm ra, giúp anh lau khô tóc.
Augustine kéo người vào lòng, vươn tay thử độ ấm cái trán cậu.
“Sao?” Dạ Phong Vũ nhìn anh.
“Đại khái ngày mai sẽ khỏe lại.” Augustine cùng cậu đan tay vào nhau, “Nghỉ ngơi cho tốt.”
“Ngủ ngon.” Dạ Phong Vũ ôm thắt lưng anh, thả lỏng nhắm mắt lại.
Phòng ngủ thực yên tĩnh, đèn ngủ cũng bị chỉnh tối đi, ngoài cửa sổ loáng thoáng truyền đến tiếng gió, đích thật thích hợp ôm nhau ngủ. Trong chăn có mùi sữa tắm thản nhiên, Augustine cúi đầu, hít sâu cái cổ cậu một chút.
“Nếu em nhớ không lầm, nửa tiếng trước đã chúc ngủ ngon.” Dạ Phong Vũ nắm cái cằm anh.
“Lời nói của nhà tư bản có đến 90% là nói dối.” Augustine đặt cậu dưới thân, giọng nói khàn khàn.
Dạ Phong Vũ nhìn anh: “Nhưng em tin.”
“Nếu chỉ là em không thích ở nhà người khác, tôi có thể mua lại trang viên này.” Augustine cúi đầu cọ cọ.
Dạ Phong Vũ cười thành tiếng, cánh tay ôm lấy lưng anh, kéo người đến gần hơn, đặt cằm ở trên vai anh: “Không được ồn ào.”
Augustine ôm chặt cậu, tiếp tục duyện hôn từng nụ nhỏ vụn.
Dạ Phong Vũ như không để ý đến động tác của anh, mà là lười biếng nhắm mắt lại, chỉ có thời điểm cái cổ bị cắn có hơi đau đớn, mới nghiêng thân trốn đi.
Trước đó, cho dù là tạp chí bát quái hay là Phillip, đều kiên định liệt Augustine vào… hệ cấm dục, hình dung anh là tòa núi băng lạnh lùng không có dù chỉ một chút độ ấm đến từ Trung cổ. Thậm chí ngay chính Augustine cũng không có dị nghị gì với ý kiến này —– nhưng cho tới bây giờ anh cũng không hề nghĩ rằng, sẽ có một ngày mình lại sinh ra xúc động mãnh liệt đến thế.
Dạ Phong Vũ nhắm mắt lại, sườn mặt ôn nhu lại yên tĩnh, còn có một chút tái nhợt khi mới khỏi ốm. Augustine hạ một nụ hôn trên trán cậu, sau đó vươn tay tắt đèn.
Bốn phía một mảnh tối đen, giường hơi lay động. Hồi lâu sau, Augustine buông tay, hô thở ồ ồ.
Dạ Phong Vũ rút khăn giấy trên đầu giường, đưa qua.
Augustine: “…………”
Dạ Phong Vũ xoay người nằm lại về bên giường.
Một lát sau, Augustine từ phía sau ôm lấy cậu, nhưng không có nói chuyện.
Dạ Phong Vũ cong khóe miệng, cùng anh nắm tay, một lần nữa nặng nề đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Phillip cong mông dán vào cửa phòng nghỉ, vẻ mặt rất là nghiêm túc.
Trình Hạ giật mình: “Anh đang làm cái gì vậy?”
Oa Thượng đế! Phillip lập tức đứng ngay ngắn: “Tôi chỉ là muốn kiểm tra một chút, bọn họ đã rời giường hay chưa.”
“Còn chưa dậy sao?” Trình Hạ cũng dán vào cửa nghe ngóng, “Anh họ không có thói quen bám giường, đây là thời gian bữa sáng của anh ấy.”
“Cậu có thể vào thử xem.” Phillip nho nhã lễ độ, mỉm cười tránh đường.
“Tôi mới không xem.” Trình Hạ nhanh chóng lắc đầu ——- anh cũng đã nói Augustine tiên sinh rất ác liệt!
Cái này đúng rồi. Phillip thực vừa lòng, dẫn cậu đi tìm Los cọ bữa sáng.
“Hôm nay có muốn ra ngoài đi dạo chút không?” Augustine tựa vào đầu giường, “Theo tính cách của em, hẳn là không thích luôn rầu rĩ ở trong trang viên.”
“Muốn đi đâu?” Dạ Phong Vũ hỏi.
“Tòa thị chính, bảo tàng, nhà thờ lớn, hay là ven hồ?” Augustine nói, “Nếu em sợ bị phóng viên chụp phải ——–“
“Anh sẽ mua cả
Blue hall*?” Dạ Phong Vũ xoay người tựa vào ngực anh.
“Người Thụy Điển chắc là sẽ không đồng ý.” Augustine cười lắc đầu, ngón tay luồn vào tóc cậu, “Nhưng ít nhất có thể cho em một không gian yên tĩnh tương đối.”
“Có thể đi thuyền đến đảo nhỏ bên kia bờ kênh.” Dạ Phong Vũ kéo anh ngồi dậy, “Đi, chúng ta đi hỏi mượn Los một cái ca nô.”
“Muốn đến kênh đào?” Trình Hạ nghe vậy lập tức tỏ vẻ phản đối, “Nhưng anh vừa mới khỏi ốm, sắp phải đi Thụy Sĩ, không được chạy loạn!”
Dạ Phong Vũ đẩy Augustine lên phía trước.
Trình Hạ lập tức đứng thẳng lưng.
Augustine xoay người cùng cậu nhìn nhau.
Trình Hạ: “……….”
Mười phút sau, em họ tựa vào cửa sổ, nhìn theo xe con chạy thẳng khỏi trang viên.
“Tới giờ anh cũng không hề biết, thì ra quan hệ hai người bọn họ lại tốt như vậy.” Los vỗ vỗ vai cậu, “Em nên sớm nói cho anh biết một chút.”
Trước đây em cũng không biết a! Trình Hạ rất là bất bình, đi ra ngoài chơi thì thôi đi, vì sao dẫn Phillip mà không dẫn mình theo!
Ca nô đi xuyên qua kênh, đưa hai người đến một hòn đảo nhỏ, vì chưa bị khai phá, lại đang sáng sớm, cho nên cũng không có quá nhiều du khách.
“Em sẽ luôn chờ ở đây, chờ bao lâu cũng không thành vấn đề.” Phillip đeo kính râm nhìn không chớp mắt, giống như một người lái thuyền chân chính.
Augustine đi theo Dạ Phong Vũ, chậm rãi gạt nhánh cây khô ra mà đi.
“Vì sao muốn đến đây?” Augustine hỏi.
“Chỉ để hít thở không khí mà thôi.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Cảnh đẹp hay không không quan trọng, là không khí nơi này rất tốt.”
“Em rất thích ở ngoài?” Augustine giúp cậu lấy xuống một mảnh lá khô đậu trên vai.
“Không ai sẽ thích bị nhốt ở trong phòng.” Dạ Phong Vũ nghiêng người một cái, “Ừ, chắc trừ anh.”
Augustine đi bên cạnh cậu: “Tôi có thể ——“
“Mua lại hòn đảo này.” Dạ Phong Vũ trêu chọc.
“Nếu em muốn, cũng không thành vấn đề.” Augustine nhún vai, “Có điều vừa rồi tôi muốn nói, nếu em thích ở bên ngoài, tôi có thể thường xuyên đi cùng em.”
“Ánh nắng nơi đây rất đẹp.” Dạ Phong Vũ ngồi xổm trước một cái quán nhỏ ven đường, “Còn có
ngựa gỗ Dala*.”
“Biểu tượng của Thụy Điển, chỗ nào cũng có.” Augustine lơ đãng.
Thế nhưng Dạ Phong Vũ rất thích, lật đi lật lại xem, cuối cùng mua một con ngựa gỗ lưu niệm.
Buổi chiều, du khách trên đảo nhiều dần lên, vì sợ bị nhận ra, Augustine và Dạ Phong Vũ sớm trở về thành phố. Phillip đã đặt chỗ ăn, thậm chí còn thừa lúc hai người dùng cơm, chuẩn bị một bó hồng lớn ở ghế sau, phục vụ thập phần chu đáo.
Lúc lên xe, Augustine đưa thuốc cảm qua, lại mở nắp một chai nước.
Phillip nhìn qua kính chiếu hậu, cảm thấy mừng rỡ.
“Anh họ.” Trình Hạ rốt cuộc nhìn không được gọi điện thoại hỏi thăm, “Trời đã tối rồi, các anh tính khi nào thì về trang viên?”
“Ngay bây giờ.” Dạ Phong Vũ nhìn đồng hồ, “Trong vòng một giờ nữa.”
“Vì sao không cùng nhau —— đi ngắm cảnh đêm?” Phillip vốn muốn nói cùng nhau về khách sạn, có điều còn chưa nói hết, liền cảm giác phía sau lưng truyền đến một trận lạnh lẽo, vì thế tươi cười chuyển đề tài.
“Quay về trang viên.” Augustine nhíu mày, mệnh lệnh ngắn gọn.
“Ngay đây!” Phillip thức thời, nhanh chóng thắt dây an toàn.
Xe cũng không có đi vào trang viên, mà là dừng ở dưới bóng cây chỗ cổng vào.
Phillip xuống xe gọi điện thoại, rất có kĩ xảo tránh mặt.
“Tối nay tôi phải về khách sạn xử lí chút tài liệu.” Augustine quay đầu nhìn cậu, “Nghỉ sớm một chút.”
“Ừ.” Dạ Phong Vũ cười, “Cám ơn, hôm nay thật sự rất vui.”
Augustine cúi người qua, đặt một cái hôn lên trán cậu: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Dạ Phong Vũ mở cửa xe, trở về trang viên một mình.
“Đi thôi, về.” Augustine dựa vào lưng ghế, giơ tay xoa huyệt thái dương.
“Vì sao không thể cùng về khách sạn?” Phillip rất không hiểu.
“Cần lí do sao?” Augustine hỏi.
“Đương nhiên cần a, các anh đang yêu.” Phillip buồn bực quay đầu, “Chẳng lẽ anh không muốn biết nguyên nhân?”
Augustine trầm mặc.
Phillip đơn giản gỡ dây an toàn, nghiêm túc nhìn anh.
Sau một lát, Augustine trả lời: “Anh đã hỏi rồi, có điều không nhận được đáp án.”
“Cho nên anh bỏ qua?” Phillip sâu sắc thở dài, “Tuy rằng em rất không muốn nói, nhưng nếu đổi thành người khác yêu đương, nhất định sẽ tìm cách khác để có được đáp án, cho đến khi giải quyết được vấn đề mới thôi, đây mới là phương thức ở chung chính xác của những người yêu nhau.”
Augustine tiện tay rút ra một cành hoa hồng.
“Trốn tránh và bỏ qua sẽ chỉ làm vấn đề ngày càng nhiều thêm.” Phillip rất có ý thức trách nhiệm, “Nếu anh cần, em có thể cũng cấp miễn phí dịch vụ cố vấn.”
Augustine nhíu mày: “Lái xe.”
Phillip hít sâu một hơi: “Nhưng em vừa mới chuẩn bị xong một bài thơ mười bốn câu, ít nhất nên để cho em đọc đoạn mở đầu.”
Augustine mệt mỏi nhắm mắt lại: “Lái xe!”
Phillip đành phải tâm không cam lòng không muốn ngồi về.
Xe chạy nhanh trên đường, khi rẽ vào khúc cua, một vật nhỏ lăn ra từ góc ghế. Augustine mở mắt, chỉ thấy tay mình đang nắm một con ngựa gỗ Dala, đồ lưu niệm mua ở quán nhỏ hôm nay.
Hình dạng thực bình thường, tay nghề thợ cũng hơi thô ráp, thế nhưng tâm trạng Augustine lại vì vậy mà tốt lên không ít. Thuận tay cầm lấy ngựa gỗ nhỏ, nhẹ nhàng đặt vào giữa bó hồng bên cạnh.
Phillip đang lái xe, đương nhiên sẽ không nhìn được tất cả, nhưng lại vô cùng nhạy cảm, từ kính chiếu hậu phát hiện khóe miệng Augustine giương lên, cùng ánh mắt rõ ràng ôn nhu hẳn đi.
A!
Tình yêu!
Phillip đỗ xe vững vàng trước cửa khách sạn Stockholm.
Thật sự là một chuyện khiến cho người ta khó nắm bắt!