TRUY TRỤC DU HÍ – TRÒ CHƠI THEO ĐUỔI (TRÒ CHƠI TÌNH NHÂN)

~ Sau này em sẽ thẳng thắn ~

Thân thể trong lòng hơi run rẩy, Augustine ôm người thật chặt, giọng trầm thấp ôn nhu: “Đừng sợ.”

“Sau khi Hiểu Thần xảy ra chuyện, bác trai và bác gái đều nằm viện, Hạ Nhiễm cũng gần như không đứng vững được.” Trong bóng tối, giọng Dạ Phong Vũ khàn khàn, “Lúc ấy tất cả tài liệu về vụ án đều bị tiêu hủy, muốn giải oan cho Hiểu Thần, em phải tìm được căn cứ chính xác. Mà người duy nhất có thể biết được chân tướng, chính là một trong những đối tác của lão Bernal khi trước, người phụ trách của một công ty chứng khoán khác, tên là Vinson, nhưng hắn rất cảnh giác, tài liệu mấu chốt đều được lưu giữ trong máy tính cá nhân, em dùng bao nhiêu cách cũng không thể xâm nhập được, ngược lại còn khiến hắn nâng cao mạng lưới bảo mật.”

“Có cao thủ máy tính giúp em sao?” Augustine hỏi.

Dạ Phong Vũ gật đầu: “Là bạn tốt của em, cậu ấy là hacker hàng đầu, nhưng cũng không có cách nào thực hiện thao tác từ xa, cho nên cuối cùng đưa cho em một chương trình, nói là có thể đưa mã vào hệ thống, nhưng điều kiện tiên quyết là phải tiếp xúc được với máy tính của Vinson.”

“Muốn trà trộn vào biệt thự cũng không dễ dàng, huống chi em với hắn căn bản là không có cơ hội cùng xuất hiện, sau đó ngay cả em cũng đã từ bỏ, thì bất ngờ nhận được một thư mời dự tiệc.” Dạ Phong Vũ nói, “Có một công ty sản xuất dụng cụ thể thao muốn quyên góp cho trẻ em châu Phi, cho nên tổ chức một bữa tiệc từ thiện, mời rất nhiều người trong giới kinh doanh với vận động viên đến, Vinson cũng sẽ tham dự.”

“Cho nên em muốn lợi dụng cơ hội này tiếp cận hắn?” Augustine hỏi.

“Ừ.” Dạ Phong Vũ gật đầu, “Nhưng tới cuối buổi tiệc, Vinson lại vì trễ chuyến bay mà vắng mặt, khi đó em không biết che dấu cảm xúc, chắc là biểu hiện mất mát quá lộ liễu, cho nên lập tức có một người đến tìm, hỏi em có phải đang đợi Vinson hay không.”

“Ai?” Augustine cầm tay cậu.

“Đường Huân, một đạo diễn.” Dạ Phong Vũ trả lời, “Lúc ấy em rất rối, nghĩ là có người nhìn ra mục đích của em. Nhưng sau đó lại phát hiện là hắn cho rằng em là một người mẫu trà trộn vào đây, muốn dùng thân thể trao đổi tiền tài với Vinson, còn nói trước đây thường xuyên có những chuyện như vậy.”

“Chi bằng làm một giao dịch?” Dưới ngọn đèn rực rỡ, Đường Huân nâng ly, nhìn người trẻ tuổi xinh đẹp trước mặt.

“Giao dịch gì?” Dạ Phong Vũ hỏi.

“Giúp tôi đóng một bộ phim điện ảnh, sau đó tôi cho cậu một cơ hội, có thể đến biệt thự của Vinson tham gia tiệc sinh nhật.” Đường Huân vỗ vỗ vai cậu, “Tin tôi đi, bộ phim này nhất định có thể mang đến cho cậu một vị trí thật tốt.”

“Tôi không phải là diễn viên chuyên nghiệp.” Dạ Phong Vũ lắc đầu.

“Chẳng liên quan, tôi cũng không phải đạo diễn chuyên nghiệp.” Đường Huân vô tư, “Cái này không thể cản trở việc sản xuất một tác phẩm.”

“Em nhận lời hắn?” Augustine hỏi.

“Ừ.” Dạ Phong Vũ gật đầu, “Đây là cơ hội duy nhất, hắn cần một bộ phim để kiếm tiền, em cần một cơ hội để vào biệt thự của Vinson, xem như giao dịch công bằng, không cần để ý nội dung kịch bản.”

Mà Đường Huân cũng thật sự giữ lời hứa, sau khi bộ phim nổi xong, rất sảng khoái giúp Dạ Phong Vũ xin vé mời, còn đích thân giới thiệu cậu với Vinson.

“Cậu thật sự rất tuyệt.” Vinson thèm nhỏ dãi ba thước đánh giá người thanh niên trước mặt, rất trực tiếp biểu hiện hứng thú mãnh liệt.

Dạ Phong Vũ đưa cho hắn một ly rượu.

“Nếu cậu đồng ý, đêm nay có thể ở lại đây.” Vinson bám chặt hai vai cậu, một chút cũng không thèm che dấu ý nghĩ của mình.

Augustine nhíu mày.

“Sau đó em chuốc say hắn.” Dạ Phong Vũ nói, “Lấy cớ phải dìu hắn về phòng ngủ, tìm tư liệu trong thư phòng, rồi phá giải mật mã, lấy tất cả chứng cứ có liên quan đến công ty chứng khoán Bernal trong đó gửi cho cảnh sát.”

“Xem ra em rất có tư chất làm gián điệp thương mại.” Cảm thấy tâm trạng cậu hơi sa sút, Augustine nghĩ là mình nên điều tiết không khí một chút ——- đương nhiên, hiệu quả lời trêu chọc này  rõ ràng cũng không tốt.

“Sau khi cảnh sát lập hồ sơ, công ty Vinson cũng bị liên lụy.” Dạ Phong Vũ nói, “Hành lang có camera, lúc ấy em muốn đến Mỹ tránh gió một chút, nhưng vừa xuống máy bay, đã bị một đám người bắt cóc, đưa đến trước mặt Vinson.”

Cánh tay Augustine căng thẳng.

“Lúc ấy hắn như phát điên, tuyên bố muốn giết em.” Dạ Phong Vũ nói, “Em bị nhốt trong tầng hầm, bốn ngày liền không có đồ ăn, cho đến ngày thứ năm mới có người đưa đến một túi bánh mì mốc meo và nước. Em không muốn cứ chết như vậy, bánh mì cũng không phải hỏng hết, vẫn có chỗ có thể ăn, vì thế trải qua hai ngày, cho đến khi Vinson đưa em lên du thuyền.”

“Ở đâu?” Augustine hỏi.

“Nam Florida, chủ nhân du thuyền tên là Calero.” Dạ Phong Vũ nói, “Vinson nói muốn đưa em cho hắn.”

Nghe thấy chất giọng run rẩy của cậu, Augustine nâng đầu ngón tay lạnh như băng kia lên: “Đừng sợ.”

“Ở trên du thuyền có thể có đủ đồ ăn.” Dạ Phong Vũ nói, “Nhưng hắn nhốt em ở tầng dưới cùng trong khoang thuyền, mỗi ngày dùng đủ loại ngôn từ nhục nhã, thay nhau đánh em đến đứng không nổi, còn tuyên bố sẽ để cho mọi người cưỡng bức em.”

Trong lòng Augustine đau đớn, tức giận đến mức gần như mất lý trí.

“Ở đó có một thuyền viên rất tốt, một lần tình cờ thấy Vinson dã man, liền lén thả lỏng dây trói của em.” Dạ Phong Vũ nói, “Nhưng du thuyền đang ở trên biển, vốn là không có cách nào chạy được, Vinson chẳng mấy chốc tới tìm em, khi đó mọi người đều đang tham gia tiệc tối của thuyền trưởng, trên boong tàu chỉ có em và hắn.”

“Sau đó thì sao?” Augustine cổ vũ cậu, “Nói cho anh biết mọi chuyện.”

Sau một lúc trầm mặc, Dạ Phong Vũ rốt cuộc mở miệng: “Bọn em cãi nhau rất lớn trên boong tàu, lúc đánh nhau, Vinson bị em đẩy xuống biển.”

Trước đó đã xem ảnh, nên Augustine cũng không bất ngờ.

“Lúc đó em rất sợ hãi, vốn muốn trở về tìm thuyền viên nhờ giúp đỡ, lại bị một người ở sau đánh lén, ngất đi.” Giọng Dạ Phong Vũ rất thấp.

“Nghe có vẻ như đây mới là hung thủ.” Augustine hỏi, “Hắn là ai?”

“Không biết.” Dạ Phong Vũ lắc đầu, “Lúc em tỉnh lại, đã ở trong khoang thuyền rồi, trên đầu quấn đầy băng vải, người trong phòng là Calero.”

“Calero?” Augustine nhíu mày.

“Ừ.” Dạ Phong Vũ gật đầu, “Hắn nói là tận mắt nhìn thấy em đẩy Vinson xuống biển, nhưng không chứng minh là có người ở phía sau đánh lén em.”

“Hắn lấy chuyện này để đe dọa em?” Augustine tiếp tục hỏi.

“Em không đồng ý điều kiện của hắn, nói sẽ khai toàn bộ với cảnh sát.” Dạ Phong Vũ nói, “Hắn nói có thể cho em mười ngày suy nghĩ, muốn em nghĩ cho rõ xem đến tột cùng là muốn dùng giao dịch thân thể một tháng để đổi lấy tự do, hay là muốn để nửa đời sau trải qua trong ngục.”

“Muốn uống một ly không?” Augustine vỗ cái lưng ướt đẫm mồ hôi của cậu, “Còn lại để từ từ, không cần phải nói hết ngay.”

“Ừ.” Dạ Phong Vũ gật đầu.

Augustine khoác áo ngủ xuống giường, rót hai ly rượu, lại mở đèn đầu giường sáng lên một chút.

Sắc mặt Dạ Phong Vũ hơi tái nhợt, bàn tay đón lấy ly rượu vẫn hơi run.

Augustine đơn giản tự uống một ngụm, môi dán môi chậm rãi bón cho cậu.

Vị rượu rất ôn hòa, đích xác có tác dụng thư giãn.

Dạ Phong Vũ đỏ mắt nhìn anh.

“Có một việc, anh nghĩ là nên nói sớm cho em.” Augustine nói, “Có người từng chụp được ảnh, về chuyện đã xảy ra trên du thuyền lúc ấy.”

“Ảnh?” Dạ Phong Vũ giật mình.

“Nghiêm nhận được một thư nặc danh, bên trong là ảnh chụp em và Vinson đánh nhau, từ đầu cho đến khi rơi xuống biển mới thôi.” Augustine nói, “Cậu ấy chuyển ảnh cho anh, Phillip đang điều tra chuyện này.”

Đại não Dạ Phong Vũ trống rỗng.

“Anh đã nói đừng sợ.” Augustine giúp cậu vuốt tóc, “Người chụp ảnh tên là John, là một tay săn ảnh New York, nhưng hắn cũng chỉ thấy Vinson rơi xuống biển, sau đó đã rời boong tàu rồi.”

“Vì sao phải làm việc này?” Dạ Phong Vũ hỏi.

“Chỉ là muốn tiền thôi.” Augustine nói, “Nhưng không thành công, Phillip tìm được hắn rồi, hiện tại đã tiêu hủy tất cả tài liệu.”

Lòng bàn tay Dạ Phong Vũ gần như không còn độ ấm.

“Anh biết đoạn quá khứ này là một cơn ác mộng, nhưng có một vấn đề em phải trả lời anh.” Augustine nhìn vào mắt cậu, cố gắng làm cho giọng nói trở nên ôn hòa.

“Vấn đề gì?” Dạ Phong Vũ cố gắng giữ mình bình tĩnh.

“Ảnh chụp đồng thời cũng được gửi cho Calero.” Augustine nói, “Nhưng căn cứ lời của phóng viên kia, hắn cũng không có đạt được thành quả, ngược lại còn bị trách là xen vào chuyện của người khác, anh muốn biết lí do.”

“Sau chuyến bay trở lại, thời gian Calero cho em còn có năm ngày.” Dạ Phong Vũ trả lời, “Lúc ấy em rất mờ mịt, muốn đến cục cảnh sát, muốn chạy trốn, cũng muốn tìm ra người đã đánh em, nhưng nguyện vọng mãnh liệt nhất lúc ấy, là Calero không nói ra chân tướng, cũng sẽ không tiếp tục quấy rầy em.”

“Cho nên?” Augustine hỏi, “Cuối cùng dùng cách gì?”

“Hắn từng cho em một cái địa chỉ nhà riêng, đến thời điểm hôm đó, em đi vào tìm hắn đàm phán, lại vô tình gặp phải Yaren phu nhân.” Dạ Phong Vũ nói, “Khi đó Calero đang dùng mọi biện pháp, muốn trở thành người đặt quy tắc cho ngành thông tin, mà Yaren tiên sinh là thành viên của hội đồng quyết định.”

“Em dùng chuyện này uy hiếp hắn?” Augustine đoán.

Dạ Phong Vũ gật đầu: “Sau đó hắn buông tha em.”

“Cho nên mọi việc đến đây là chấm dứt.” Augustine nói, “Về người đã đánh em năm đó, anh sẽ nhanh chóng điều tra rõ ràng.”

“Đã qua rất nhiều năm rồi.” Dạ Phong Vũ nói.

“Nhưng là người chứng kiến, Calero cũng không có mất trí nhớ.” Augustine cầm tay cậu, đưa đến bên môi hôn một cái, “Hắn chỉ có thể lựa chọn nói ra sự thật, hoặc là phá sản, không còn sự lựa chọn thứ ba.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi