TRUYỆN CỔ TÍCH DUNG TỤC

Cảm giác hài hước chính là kẻ thù của cơn tức giận, hai tin nhắn này lập tức dập tắt ngọn lửa nhỏ kết lại trong lòng Chu Mịch, thậm chí còn bức ra vài phần ý cười do trò đùa quái đản không theo kế hoạch.

Nhưng không vì thế mà cô trả lời Trương Liễm.

Cảm giác Trương Liễm đem lại cho cô rất kỳ diệu, đồng thời cũng rất mơ hồ, không tới mức oán hận hay chán ghét, nhưng nói là thích hay thương mến thì cũng không đủ tư cách.

Kỳ lạ là, trên người anh luôn có cảm giác đáng tin và khoan dung làm người khác ỷ lại, giống như chiếc áo len thêu tay được treo quanh năm ở lưng ghế, những lúc cần thì khó mà xem nhẹ.

Trước mặt anh, cô có thể không cố kỵ mà giải phóng một bản thân chân thật nhất, nhiều chuyện phiền lòng mà cô tưởng như trời sụp xuống, anh cũng có thể nhẹ nhàng dàn xếp, dùng phương thức xử lý thích hợp nhất.

Lẽ nào đây chính là nhờ có sự sỏi đời?

Chu Mịch chịu thua, kính phục kinh nghiệm của anh, cũng mưu toan đi theo sau học vài chiêu.

Tiếc là họ nói chuyện thường không hợp ý nhau.

Chu Mịch thở ra một hơi, vừa muốn ngồi trở lại trước máy tính, mẹ lại lớn giọng gọi ở bên ngoài, bảo cô xem giúp chủ nhật nên mặc đồ gì.

Chu Mịch dùng sức dụi mắt, chịu mệnh rời khỏi ghế tựa.

Cửa vừa mở ra đã nhìn thấy Thang Bồi Lệ giơ cao hai cái váy liền dài, một vàng một đỏ, vui vẻ hỏi cô cái nào hợp với mình hơn.

Mí mắt Chu Mịch hơi nâng lên, con ngươi chuyển động qua lại như đồng hồ quả lắc, giơ tay chỉ chỉ vào chiếc váy bên tay phải bà.

“Màu đỏ?” Lông mày hẹp dài vừa xăm không lâu của Thang Bồi Lệ lại giương cao, bà nở nụ cười: “Làm sao cứ như là muốn đi đến hiện trường hôn lễ luôn vậy.”

Chu Mịch cạn lời.

Thang Bồi Lệ thử ướm lên người mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn cô, không hài lòng lắm: “Con cũng chọn quần áo cho cẩn thận, trang trọng một chút, đừng có cả ngày mặc như một học sinh, không thành thục chững chạc chút nào, bố mẹ người ta đều là giáo sư đại học, ít nhất con cũng nên để bản thân nhìn có phần đáng tin, đừng để người khác coi thường.”

Chu Mịch chậm rãi nuốt một ngụm, ngọt ngào hỏi: “Biết rồi, mẹ, mẹ nói con nên mặc gì đây.”

Thang Bồi Lệ trực tiếp xông vào phòng ngủ, mở rộng tủ quần áo của cô ra, nhìn quanh hết tủ quần áo trước mặt, khóe miệng giật giật ghét bỏ: “Haiz, ngày mai vẫn nên đi dạo phố với mẹ đi.”

Có cần không? Chu Mịch sụp đổ khóc thầm.



Giữa trưa hôm chủ nhật, hai bố con ăn mặc lộng lẫy dưới lệnh cưỡng chế của Thang Bồi Lệ, đúng giờ đến chỗ hẹn.

Bố Chu mặc âu phục giày da, Chu Mịch lại mặc một bộ váy liền vải sa tanh giống như lễ phục.

Bộ váy màu trắng gạo, dài đến đầu gối, phần eo có đai siết lại, quang cảm tư chất giống như cây bối mẫu, kiểu dáng đơn giản những không tính là đời thường, người không biết còn tưởng cuộc họp hàng năm của cô đến trước thời hạn.

Điểm hẹn là một nhà hàng kiểu Trung ở trung tâm thành phố, có một menu chính thống nhất, kiến trúc cổ hương cổ sắc, hành lang quanh co, sơn thủy giao nhau, có thể nhìn thấy hoa hiếm cây đẹp khắp nơi.

Xuyên qua thềm lộ thiên như một dòng thác xanh, Chu Mịch nhìn thấy Trương Liễm đứng sừng sững ở trước phòng bao.

Một giây sau khi bốn mắt gặp nhau, trong đầu Chu Mịch chỉ có một suy nghĩ: Cô quá long trọng rồi.

Bởi vì sắc mặt Trương Liễm nhàn hạ, mặc áo sơ mi trắng quần đen không khác ngày thường khi ở công ty là mấy.

Thái độ ít nhiều có chút không để tâm của anh làm cô, thậm chí cả nhà cô đều nổi bật đến mức kỳ dị và tức cười.

Sự đối lập này làm người khác hổ thẹn.

Chu Mịch nhanh chóng rời mắt đi, hai má không khống chế được mà đỏ lên.

Nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt của Trương Liễm vẫn không rời đi, còn không nhanh không chậm đi về phía bọn họ, lễ phép chào hỏi bố mẹ cô.

Mẹ cô điển hình cho hình tượng “mẹ vợ càng nhìn con rể càng thấy thích”, nụ cười vui sướng còn sáng tỏ hơn ánh sáng chiếu xuống trên đầu.

Mà bố lại ra vẻ nghiêm túc, trả lời qua loa cho có lệ, cứu lại một phần nhỏ lòng tự trọng của Chu Mịch.

Trương Liễm để họ đi trước, thân hình cao gầy che trước mặt cô: “Chu Mịch.”

“Ách.” Cô cà lơ phất phơ đáp một tiếng, hai mắt lại nhìn thẳng về phía trước, keo kiệt một ánh mắt đáp lại.

Trương Liễm hơi nghiêng người: “Hôm nay xinh lắm.”

Câu khen ngợi này cùng động tác của anh đều cố ý ép xuống, nhưng âm lượng lại không thấp như vậy, đủ để tất cả mọi người đặt chân trong phạm vi này đều nghe được.

Mọi người đều dừng lại.

Chu Mịch cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn, uyển chuyển cười, cách chọn lọc từ ngữ lại không có nửa phần khiêm tốn: “Hôm nào em cũng rất xinh.”

Ý cười như cán bộ nơi khóe mắt và đuôi lông mày của Trương Liễm trở nên cá nhân hơn một chút: “Quả thực.”

Thang Bồi Lệ nghe mà sắp lộ ra mười hai cái răng, vội vàng che miệng lại, tự mình kiềm chế.

Lúc sắp đến cửa, bố mẹ Trương đợi trong phòng bao đã lâu cũng nghe tiếng, đi về phía cửa nghênh đón họ.

Vừa gặp giáo sư hướng dẫn của mình, Chu Mịch lập tức luống cuống tay chân gọi: “Cô Tuân.”

“Chu Mịch à, đừng có xa lạ như vậy nữa.” Tuân Phùng Tri than một tiếng, giới thiệu chồng ở bên cạnh mình: “Đây là chồng tôi, Trương Trú.”

Bố Trương Liễm có vóc người cao thẳng, đeo kính không gọng, áo xám mỏng hở cổ mặc bên ngoài sơ mi, thể hiện khí chất của phần tử tri thức rõ rệt.

Chu Mịch cong môi, giữ một thái độ tôn kính với bậc thầy thường thấy: “Chào thầy Trương.”

Trương Trú cười nhẹ, khách khí giống vậy: “Nghe cô Tuân của cháu nói về cháu rất nhiều lần rồi, cuối cùng cũng được gặp người thật.”

“Ánh mắt của Trương Liễm.” Ông nhìn con trai: “Cũng không tồi thật.”

Thang Bồi Lệ nghe vậy, vô cùng tự hào cười theo, không khí hòa hợp êm đềm.

“Được rồi, đừng đứng mãi ở cửa nữa.” Tuân Phùng Tri giơ tay, kéo mọi người vào phòng.

Trong phòng được bày biện thanh tịnh và sạch sẽ, ưu nhã như là phòng đọc sách, sạp nhỏ ở bên cạnh còn có giấy và nghiên mực, dụng cụ pha trà thơm ngất, trên tường cũng đều là tranh quốc họa thủy mặc.

Bàn tròn bằng gỗ lim to nhất đặt ở chính giữa, vài món nguội được thong thả đem lên, tinh xảo tươi đẹp, cấu tứ sáng tạo, giống như một triển lãm tranh thu nhỏ lưu động.

Trương Trú ngồi chỗ chủ nhà, ghế tựa hướng về cửa chính phía nam, ba người bố Chu, Tuân Phùng Tri, Thang Bồi Lệ thuận theo chiều kim đồng hồ ngồi xuống.

Cuối cùng mới là hai tiểu bối lòng dạ mưu mô đến để góp vui lấy lệ, lần lượt ngồi kế nhau, khoảng cách không xa cũng không gần.

Phục vụ mặc sườn xám màu đỏ thẫm đến hỏi về nước và rượu.

Chỗ ngồi của Trương Liễm gần đường đưa thức ăn lên nhất, anh hỏi Chu Mịch trước: “Em muốn uống gì, có đồ uống nóng.”

Chu Mịch liếc nhìn: “Đều được.”

Trương Liễm quay đầu nhìn phục vụ: “Cho cô ấy một phần nước gạo đen óc chó.” Tiếp đó lại nhìn về phía nữ trưởng bối: “Hai người uống rượu hay là?”

Tuân Phùng Tri không cần nghĩ ngợi trả lời: “Mẹ uống một chút rượu nho.”

Thang Bồi Lệ vốn định trả lời là nước hoa quả liền dừng lại, lập tức thuận theo: “Tôi cũng uống rượu nho là được.”

Trương Liễm liếc mắt ra hiệu với phục vụ, lại hỏi Chu Hưng: “Chú lái xe đến đây phải không ạ.”

Chu Hưng cố gắng cười: “Ừm, tôi không uống rượu nữa.”

Trương Liễm nói: “Một lúc nữa cháu có thể đưa mọi người về.”

Trương Trú nói phụ họa: “Đúng vậy, hôm nay Trương Liễm đặc biệt đem hai chai Tử Mao đến đây, không uống thì có chút lãng phí.”

Chu Hưng có chút mềm lòng, khó mà từ chối lời mời thịnh trọng.

Thang Bồi Lệ không nói gì liếc nhìn chồng một cái.

Bọn họ có đi có lại, mà Chu Mịch từ sau khi vào phòng thì vẫn luôn không lên tiếng âm thầm quan sát, thần kinh căng chặt, cơ mặt cứng ngắc.

Đợi đồ uống của Chu Mịch được đưa lên, Trương Liễm đứng lên trước nhận lấy nó từ trong tay phục vụ, để nhẹ xuống trước mặt cô.

Chu Mịch mỉm cười: “Cảm ơn.”

“Còn khách khí với anh sao.” Trương Liễm ngồi về.

Các trưởng bối đều nhìn về phía hai người họ, biểu cảm đều nhất tề dịu dàng và vui mừng.

Không lâu sau, thức ăn bắt đầu lên, không khí trong phòng cũng từ từ trở nên thân thiện, ăn uống linh đình.

Trương Liễm thong dong tự nhiên tham dự vào trong đó, có thể dẫn dắt, có thể ứng phó, cũng có thể chuyển tiếp, cả quá trình không có lúc nào bị tẻ ngắt.

Chu Mịch chỉ cầu có thể làm một bình hoa đoan trang, đợi chủ đề câu chuyện chuyển đến bản thân mình, cô mới cẩn thận dè dặt trả lời vài câu.

Nội dung cuộc hỏi đáp không có gì khác ngoài muôn loại “duyên phận” giữa cô và Trương Liễm, bị hai vị nữ trưởng bối miêu tả thành chuyện trên trời dưới đất, có thể nói là duyên tốt vàng ngọc, ông trời tác hợp.

Khi bữa cơm sắp kết thúc, Tuân Phùng Tri uống cạn rượu vang trong ly, thân thiết nhìn về phía Chu Mịch: “Chu Mịch, con trai cô nói hôm nay có phần quà muốn tặng cho em.”

Thái dương Chu Mịch gấp rút co giật, cô giả ngốc: “Cái gì vậy?”

Trương Liễm không trả lời, trực tiếp rời khỏi chỗ ngồi đi đến bên cạnh lấy đồ, tiện tay bày trước mắt cô.

Đó là một chiếc hộp hình vuông màu lam đậm xinh xắn, phía trên có logo mạ vàng, vòng quanh hai chữ HW.

Chu Mịch hoàn toàn ngây ra, ánh mắt dán lên chiếc hộp, kinh ngạc: Không phải thật sự làm đấy chứ?

Thấy Trương Liễm không có hành động tiếp theo, Tuân Phùng Tri thúc giục con trai: “Mở ra đi, con định để con gái nhà người ta tự mình động tay hay sao?”

Trương Liễm rút hộp tròn ra, mở về hai phía.

Chu Mịch bị ánh kim cương chói lọi làm chói mắt, theo bản năng nhăn chặt mi tâm lại.

Một giây sau, trong đầu cô bắt đầu diễn tấu một màn ong bướm bay lượn, bởi vì thể tích khoa trương của viên kim cương.

“To vậy sao?” Xem ra không chỉ có một mình cô kinh hãi, mẹ cũng nhổm người lên, không thể đè nén mà cao giọng: “Tốn không ít tiền nhỉ.”

“Có lẽ vậy.” Tuân Phùng Tri đan chéo hai tay đỡ cằm, mắt cong thành một đường: “Con gái đều thích những thứ lấp lánh như thế này không phải sao?”

Trương Liễm vẫn không lên tiếng, trực tiếp lấy chiếc nhẫn kim cương đó ra, cúi thấp thân trên, vô cùng dịu dàng nâng tay phải của Chu Mịch lên.

Chu Mịch ngồi ở đó, hệ thần kinh sụp đổ, đại não tạm dừng hoạt động, trơ mắt nhìn viên ngân hà nhỏ chứa vô số ngôi sao sáng rực rỡ chói mắt được đeo vào tay mình.

Kích cỡ vòng nhẫn lại vừa vặn, không có một phân thừa hay thiếu nào ở chân ngón áp út của cô, giống như là được đặt riêng cho cô.

Đồng thời nó cũng là một xiềng xích hay phong ấn hoa lệ có thể bỏ túi, làm Chu Mịch không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn, thăm dò tình hình của Trương Liễm.

Người đàn ông có kỹ thuật diễn xuất tuyệt vời, chuyên tâm đến nỗi vẻ mặt chân thành làm tất cả mọi thứ lúc đó tựa như giấc mộng, trở thành bức tranh minh họa xinh đẹp xuất hiện ở trang cuối cùng của một chương nào đó trong “Truyện cổ Andersen”, phối thêm một câu “Cuối cùng hoàng tử và công chúa trải qua một cuộc sống hạnh phúc và vui vẻ”.

Chu Mịch sởn gai ốc.

Cho đến khi… Tầm mắt của anh trượt từ mu bàn tay lên mặt cô, anh mới cong môi cười. Nụ cười này ngược sáng, không có liên quan một chút gì đến chân tình, giống như là tiết diện kim cương sắc bén.

Quốc vương lòng dạ hiểm độc ngang nhiên quăng đi rất nhiều tiền, chỉ để đổi lấy sự hài lòng xấu xa trong một khoảnh khắc.

“Thích không?” Đồng tử như quả nho của Chu Mịch đông cứng lại, ý cười của Trương Liễm càng sâu hơn.

Sắc mặt Chu Mịch đỏ tươi, cô mất khả năng ngôn ngữ một lúc lâu, thoạt nhìn có vẻ kinh ngạc thẹn thùng đến cực điểm.

Một lúc sau, chức năng cơ thể của Chu Mịch hồi phục, đẩy từng chữ ra ngoài: “Thích thì cũng thích, nhưng mà đắt tiền quá, có lẽ em…”

“Chu Mịch, em thích là quan trọng nhất.” Trương Liễm giống như đã lường trước cô sẽ từ chối, không cho cô nói chen vào: “Nhận lấy nó, vốn dĩ nó chính là của em.”

Trương Trú vỗ tay hai cái cổ vũ con trai, những trưởng bối khác cũng làm theo sau.

Lệ nóng gần như trào trực ở vành mắt Thang Bồi Lệ, Tuân Phùng Tri thì nhắc nhở, mắt đầy sự vui mừng và an ủi: “Nhân cơ hội này định ngày kết hôn đi.”



Chu Mịch tức thời hoàn hồn, hai mắt trợn tròn: “Đã nói đến ngày kết hôn rồi sao?”

Trương Liễm ngồi về vị trí, yên tĩnh nhấp nước trà, không lộ ra thanh sắc.

Ngón tay Chu Mịch có thứ gồ lên khiến cô hoảng loạn, trái tim cũng nặng trĩu: “Nhưng em còn chưa tốt nghiệp.”

Tuân Phùng Tri cười nói: “Việc này không sao cả, nghiên cứu sinh kết hôn nhiều lắm.”

Đối mặt với giáo sư hướng dẫn thân thiện, Chu Mịch cần dùng càng nhiều tâm sức hơn để duy trì sự bình tĩnh và tỉnh táo: “Nhưng thời gian em và Trương Liễm yêu nhau không đủ dài, kết hôn ngay lập tức có nhanh quá không.”

Câu nói này như hắt nước lạnh lên đầu tất cả trưởng bối ngồi ở đây.

Trương Liễm không phát biểu một lời, nhường sân nhà cho cô, lùi về sau sân khấu thưởng thức cô tự mình phát huy.

Chu Mịch nuốt nước bọt, hít sâu vào một hơi: “Cô Tuân, thầy Trương, em quả thực rất thích Trương Liễm, nhưng em cũng rất thích công việc ở Austar…”

Cô sắp xếp ngôn ngữ không lưu loát: “Em chọn đến Austar thực tập không phải là vì Trương Liễm cũng ở đó. Trước khi biết anh ấy, Austar đã là công ty mà em hằng mong ước.”

“Tuy rằng em và Trương Liễm yêu nhau.” Nội tâm Chu Mịch nôn ọe một tiếng, dáng vẻ lại vẫn chân thành tha thiết: “Nhưng nếu lúc này tuyên bố tin cưới ở công ty, ông chủ và thực tập sinh, thân phận này quả thực có chút gượng gạo, chắc mọi người cũng đã nghe đến một từ, gọi là quy tắc ngầm, em rất lo sau này sự uy tín của Trương Liễm ở công ty sẽ vì chuyện này mà suy giảm.”

Tất cả trưởng bối gần như không chớp mắt mà nhìn bản thân mình, hơi thở của Chu Mịch có hơi hỗn loạn, dừng lại một lúc: “Còn… Em vẫn đang trong kỳ thực tập, ngày nào em cũng nỗ lực làm việc để được chuyển lên chính thức, vậy nên rất không mong dựa vào loại quan hệ… cá nhân đó để ngồi vào chức vị. Mọi người biết em rất xem trọng sự phát triển của bản thân, bằng không cũng sẽ không đưa ra quyết định từ, từ bỏ việc mang thai.”

Trong khi phát biểu, Chu Mịch lén giấu hai tay vào gầm bàn, bởi vì chúng đã không thể khống chế, run rẩy hết mức.

Không chỉ vì đây là lời nói dối, còn vì cô vốn sợ hãi những ánh nhìn, giống như một con kiến dưới kính lúp, bị tra tấn giống như thịt sắp được nướng.

Vành mắt cô căng ra, nhìn quanh một vòng: “Em có thể đưa ra một đề nghị cá nhân không?”

Trên mặt Tuân Phùng Tri là sự chú ý lắng nghe dịu dàng: “Nói đi.”

“Thứ nhất là căn nhắc việc em và Trương Liễm tiếp xúc còn chưa đủ lâu, còn chưa hiểu về đối phương một cách toàn diện, còn có một điều nữa là em lo sẽ ảnh hưởng tiêu cực ở công ty, vậy nên em nghĩ chúng em có thể…”

Chu Mịch đột nhiên nghẹn lời, ý muốn khóc sắp trào ra ở hai vành mắt. Cảm giác căng thẳng quấn quanh khiến cô căng cứng, cô gần như không có cách nào hít thở.

Đột nhiên, tay phải đặt trên đùi bị nắm chặt.

Đồng tử Chu Mịch bỗng căng ra.

Lực của khớp ngón tay người đàn ông không mạnh, nhưng năng lượng lại dồi dào, độ ấm truyền đến chính là sự vỗ về và giúp đỡ lặng yên không tiếng động.

Giống như một viên thuốc màu trắng chậm rãi hòa tan trong huyết mạch, hiệu quả trị liệu có thể nhìn thấy ngay lập tức. Cơ thể khẽ run như bị lạnh của Chu Mịch dần ngừng lại, tim cũng không đập mạnh mẽ và loạn nhịp nữa, cô mất hai giây bình tĩnh lại, mở miệng ra lần nữa: “Có thể thử sống chung trước một khoảng thời gian không? Hôn nhân không nên xúc động, mà cần sự cọ sát và cân nhắc, nếu như thực sự phù hợp, chúng em nhất định sẽ tiếp tục đi tiếp, nếu như không hợp, em cũng không muốn làm chậm trễ thời gian của đối phương, cứ coi như là một khoảng thời gian thử lỗi trong cuộc đời.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi