Lúc đi rửa bùn đất, Chu Mịch thuận tiện cũng rửa luôn cả mặt, lớp trang điểm cô tốn công cả nửa tiếng sáng nay không còn lại gì, trở về trạng thái mặt mộc hoàn toàn.
Trương Liễm đã ở trong nhà bếp giúp Thang Bồi Lệ bưng thức ăn rồi.
“Trưa nay bố Chu Mịch ăn ở công ty rồi, không về được…” Thang Bồi Lệ vui đến không khép được mồm, nói thẳng: “Này cháu ngồi đi, để dì làm là được.”
“Không sao.” Cuối cùng Trương Liễm đặt chiếc nồi cơm điện lên bàn.
Thấy anh thành thục hiểu chuyện như vậy, Thang Bồi Lệ càng bất mãn với cô con gái ngốc ngếch của mình, lại bắt đầu hô: “Mịch Mịch à, con còn ngâm trong nhà vệ sinh làm cái gì đấy! Không biết phải ăn cơm rồi sao?”
Chu Mịch đứng trước gương dùng khăn mặt lau mặt: “…”
Trương Liễm mỉm cười, ngồi vào chỗ.
Thấy con gái cuối cùng cũng vào bếp, Thang Bồi Lệ vội đưa chai nước cam có ga trong tay cho cô, không vui nói: “Rót cho Trương Liễm!”
Chu Mịch nhận lấy bằng hai tay, ôm trong lòng đứng nguyên tại chỗ một lúc rồi mới nghiêng chai, rót vào cốc giấy trước mặt Trương Liễm.
Trương Liễm nói: “Cảm ơn.”
Chu Mịch trả lời: “Không cần khách sáo.”
Trương Liễm liếc cô thêm một cái, không có gì bất ngờ khi phát hiện lớp trang điểm trên mặt cô đã biến mất hoàn toàn, tóc mái hơi ẩm dính trên trán, giống như hoa sơn trà thuần khiết dính sương sớm.
Anh vừa lòng thu mắt, cầm cốc nhấp một ngụm.
Chu Mịch cũng rót nửa cốc cho mình, nhỏ tiếng: “Con người anh làm màu thật đấy, ở nhà thì không làm một việc gì cả, đến nhà em lại như là bà nội trợ lâu năm vậy.”
Trương Liễm nhìn cô: “Học được cách thích ứng có thể giúp con người luôn giữ được trạng thái sinh hoạt tốt lành và hiệu quả.”
Chu Mịch chỉ cười không đáp.
Sau khi Thang Bồi Lệ ngồi vào chỗ, bữa cơm này hoàn toàn biến thành phiên bản dạy học tại chỗ với nội dung là “Con nhà người ta”, cả buổi Chu Mịch ngồi đó nghe mẹ khen không dứt miệng, hỏi han ân cần “Con rể Trương” không có gì để chê trong lòng bà.
Cả đầu và màng nhĩ của cô đều ong ong, uống hết cốc nước và và mấy miếng cơm qua loa cho xong rồi chạy về phòng mình, tìm kiếm một nơi thanh tịnh.
Cuộn chân ngồi trước bàn cười ha ha lướt mấy chuyên mục hài hot trên Weibo, bên cạnh Chu Mịch đột nhiên tối đi.
Cô ngửa đầu, phát hiện Trương Liễm không biết từ lúc nào đã vào phòng ngủ, đang xem một loạt gáy sách được cô đặt trên giá cao.
Anh rút một quyển có bìa màu xám ra, tiện tay lật hai trang.
Chu Mịch rướn cổ, vốn định liếc xem tên sách là gì, nhưng lại đọc được ánh mắt của người đàn ông đang rơi xuống từ mép quyển sách.
Giống như chùm tia sáng xuyên qua rừng rậm.
Khi không để lộ cảm xúc ra ngoài, đôi mắt của Trương Liễm lúc nào cũng đem lại cho người ta một cảm giống như vậy – một hồ nước trống trải, hoặc là nước trà xanh ở trong chén, đủ để làm bầu không khí trở nên tĩnh mịch.
Tiếng đóng sách của anh kinh động đến ánh mắt gần như ngơ ngác của Chu Mịch.
“Ăn xong rồi?” Chu Mịch vội thoát điện thoại về màn hình chính, qua quýt tìm chủ đề nói chuyện.
Trương Liễm “ừm” một tiếng.
Cô giơ ngón cái ra chỉ về chỗ giường: “Anh buồn ngủ không, hay là ngủ trưa một lúc?”
Trương Liễm thuận theo động tác của cô nhìn về phía chiếc giường như hộp diêm: “Ngủ trên giường cho trẻ sơ sinh của em sao?”
“…” Chu Mịch ép mình bình tĩnh hòa nhã, lại mỉm cười: “Đúng vậy…”
Trương Liễm lại đáp ứng: “Được.”
Chu Mịch ngây ra, xỏ dép đi đến bên giường, ném hết mấy món đồ chơi bằng bông bên cạnh gối xuống cuối giường, lại xốc góc chăn ở đầu giường lên, vỗ hai cái: “Xin mời.”
Đợi đến khi người đàn ông cao gầy rắn rỏi thật sự nằm lên rồi, Chu Mịch phải thừa nhận cách nói của anh từ trong nội tâm. Anh như con sư tử hùng dũng tao nhã nhưng không còn lựa chọn nào khác, bị ép cuộn mình lại trong một cái tổ cho mèo.
Cho dù chỉ dựa lưng vào đầu giường ngồi ở đó.
Chu Mịch cười trộm trong lòng, xoa xoa mũi cố gắng nhịn lại.
Trương Liễm chú ý đến phản ứng không có lương tâm của cô: “Giường em rộng bao nhiêu?”
Chu Mịch nói: “Chắc là 100 hoặc 120 cm, em cũng không rõ lắm.”
“Độ dài thì sao?”
Chu Mịch nghĩ một lúc, vẫn không chắc chắn: “Một mét chín?”
Trương Liễm im thin thít.
Chu Mịch hít sâu một hơi, đề phòng bản thân một giây sau sẽ sụp đổ, cười run rẩy cả người, lôi kéo thù hận: “Nằm tạm một lúc đi, dù sao cũng tốt hơn nằm sô pha.”
Trương Liễm không nói một chữ, cúi đầu xử lý tin nhắn trên điện thoại.
Chu Mịch lặng lẽ đứng ở đó, xác nhận anh không có ý muốn nói chuyện nữa, rời khỏi giường đi về phía cửa phòng: “Em ra ngoài trước, anh nghỉ ngơi đi.”
Trương Liễm nhìn qua: “Ở lại.”
Chu Mịch ngây ra: “Làm gì?”
Trương Liễm nói: “Ngồi đây.”
Chu Mịch không hiểu: “Anh là trẻ con sao? Ngủ trưa còn cần người ở bên cạnh.”
Trương Liễm hỏi: “Em muốn đi đâu.”
Chu Mịch hỏi: “Em ra phòng khách, có chỗ nào trong nhà em không được đi chứ?”
Trương Liễm không cho từ chối: “Ở đây cùng anh.”
Chu Mịch do dự hai giây: “Giường đã nhỏ như vậy rồi.”
Trương Liễm cười một tiếng: “Anh bảo em ngủ trên giường sao?”
Chu Mịch: “?”
Trương Liễm liếc nhìn cửa phòng: “Đóng cửa lại, sau đó ngồi về bàn học.”
Chu Mịch không còn lời gì đáp lại.
Tuy rằng không tình nguyện lắm, trong đầu đang gào thét những chữ liên quan đến từ chối, nhưng Chu Mịch vẫn không có cách nào khống chế thân thể mình làm từng thứ theo những gì anh phân phó. Có lẽ chiếc giường nhỏ của cô làm cho Trương Liễm càng thêm đáng yêu, sự tương phản mãnh liệt đó đã kích phát tình mẫu tử trước nay chưa từng có của cô.
Mẹ nó.
Vừa mắng chửi vừa suy đoán, Chu Mịch ngồi lại trước bàn học.
Cô quay đầu nhìn Trương Liễm, anh đang nằm nghiêng, gối đầu trên một tay, chỉ kéo chăn lên đến phần bụng.
Một lúc sau, cô nhướn đầu lên, phát hiện Trương Liễm đã nhắm mắt lại, trên mặt có cảm giác yên lặng gần như là đơn thuần, biếng nhác, hình như đã ngủ sâu.
Chắc là thật sự rất mệt rồi.
Chu Mịch ngồi thẳng người, tìm kiếm thử thời gian bay từ Kinh Thị tới Nghi Thị trên điện thoại, lại xem thời gian của chuyến bay sớm nhất mỗi ngày, không khỏi nhếch môi lặng lẽ cười một hồi lâu.
Trước đây mỗi tháng khi ngủ cùng Trương Liễm, căn bản đều là cô mệt quá đi vào giấc ngủ như chết trước, ngẫu nhiên có một lần, cô hiếu kỳ tướng ngủ của người bạn giường này, thế là giả vờ ngủ thiếp đi, kiên cường giữ cho bản thân thanh tỉnh trong bóng tối một hồi lâu, chờ đến khi lồng ngực người đàn ông đang ôm mình phập phồng đều đặn, cô mới lặng lẽ vén mi lên, giương mắt quan sát anh.
Kết quả cuối cùng là cô lại bị sắc đẹp mê hoặc, khó mà tự kiềm chế, khẽ hôn lên môi anh, còn thì thào nói “Good night”. Vừa định quay người thật sự đi vào giấc ngủ, phần gáy cô bị giữ lại, còn chưa kịp phát ra bất kỳ âm thanh nào, người đàn ông đã dựa gần mạnh mẽ phủ lên môi cô.
Buổi tối hôm đó bọn họ đều thiếu ngủ.
Trở về từ miền ký ức, Chu Mịch bất giác miết miết vành tai đã đỏ ửng của mình, lại giống như con kiến trôi nổi trong lọ nước đường, tâm tư xáo trộn, bay lơ lửng khắp trời.
Hai tay cô giơ cao điện thoại lên, di chuyển sự chú ý đi chỗ khác.
Lúc mở Wechat ra, Quý Tiết lại gửi đến một tin nhắn, hỏi xếp hạng của cô như thế nào, chiều hôm nay đúng lúc anh ấy có thời gian rảnh.
Chu Mịch không dám chậm trễ ấn vào, kêu lớn như đang trên lớp: [Có!]
Tiếp đó cô hỏi cấp bậc của Quý Tiết.
Sau khi biết được đối phương đã hơn bảy mươi sao, cô không thể tin được ngớ ra một lúc mới nói: [Đây chính là sự chênh lệch giữa người với người sao?]
Lại trả lời một emoji khóc không ra nước mắt: [Tôi mới được tinh diệu 5, tôi không xứng, mùa giải này bận đến nỗi căn bản không có thời gian để cày điểm.]
Quý Tiết nói: [Tôi có tài khoản phụ, đợi một lúc, tôi cho cô link.]
Chu Mịch cảm tạ trời đất, không tiếc dùng đến từ khoa trương như “Ông Bồ Tát”.
Quý Tiết vẫn chỉ cười.
Hai người rất nhanh đã lập thành đội, Quý Tiết gửi tin nhắn trên kênh đồng đội hỏi: [Tiện voice không?]
Chu Mịch liếc mặt nhìn một bọc lớn nằm bất động trên giường: [Đợi chút, tôi đi lấy tai nghe.]
Cô dè dặt mở khóa kéo ba lô ra, mò tay tìm cái hộp tai nghe bluetooth, lại nín thở, nhẹ tay nhẹ chân chuồn ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Sau khi dính mông lên sô pha, cuối cùng cô có thể toàn tâm toàn ý giao tiếp với khách hàng.
Chu Mịch mở voice kênh đồng đội: “A lô? Nghe thấy không?”
“Nghe được. “ Quý Tiết đọc ID trên trò chơi của cô: “Mịch Mịch Tử lại nằm đây, bình thường cô chơi vị trí nào.”
Giọng nói của anh ấy trong điện thoại nghe càng trong trẻo trẻ trung hơn ngoài đời, cùng với những tướng mà anh sử dụng, rất dễ làm người ta tưởng tượng đến kiểu nam sinh viên đại học làm mê đảo cả một vùng.
Chu Mịch tuân theo lời dạy của Diệp Nhạn: “Tôi phụ trợ cho anh, có được không?”
Quý Tiết cười: “Được chứ, tôi cố gắng kéo cô chiến thắng.”
Một tiếng tiếp theo, Chu Mịch lần đầu tiên được trải nghiệm hóa ra tiết tấu của trò chơi này lại có thể mượt, có thể tuyệt vời như vậy, ván nào bên mình cũng mạnh mẽ nghiền nát quân địch như đầu xe tải không có người chắn.
Mà Quý Tiết không có ngoại lệ đều là MVP, KD* không bao giờ thấp hơn bốn mươi điểm.
(*Kills per Dies: số lượt giết chia trung bình với số lần chết.)
Sau sáu trận thắng liên tiếp, Chu Mịch phấn khích đến nỗi suýt nữa thì giơ tay hô lớn: “Đây là game mà tôi biết sao? Đã quá đi mất, tôi muốn treo trên người anh cả đời luôn.”
Quý Tiết cười một tiếng, nghe có vẻ hơi hơi ngạc nhiên, nhưng không hề phản cảm.
Đúng lúc Thang Bồi Lệ vừa nghỉ trưa xong ra ngoài rửa mặt, nghe thấy con gái hô lên kinh ngạc, không khỏi lớn giọng hỏi một câu: “Con muốn treo trên người ai cả đời?”
Chợt chú ý đến cửa phòng Chu Mịch đang đóng chặt, bà lập tức hạ đề-xi-ben xuống thấp nhất: “… Trương Liễm ngủ rồi hả?”
Chu Mịch cả kinh, vội vàng tắt mic trong trò chơi, cũng nhỏ giọng nói: “Đúng vậy.”
Thang Bồi Lệ nói: “Thế con ở đây làm gì.”
Chu Mịch tiếp tục thao tác: “Chơi điện thoại.”
Thang Bồi Lệ nhìn lên trên thì thấy hai ngón cái của cô bấm tới bấm lui, trên màn hình lại là đao quang kiếm ảnh, không khỏi tức giận: “Lớn từng ấy rồi, còn chơi trò chơi nữa sao.”
Chu Mịch không thèm ngẩng đầu lên phản bác: “Con đang làm chính sự có được không, đang tiếp khách hàng đây… Mẹ đi đi, con không kịp trao đổi tình hình với người ta này.”
Thang Bồi Lệ cười một tiếng, quay đầu đi vào phòng vệ sinh.
Đến gần bốn giờ Trương Liễm mới đi ra từ phòng ngủ.
Lúc đó đúng lúc Chu Mịch cũng tan hội với Quý Tiết, cô không thua một trận nào, tốc độ tăng điểm như là hỏa tiễn, đánh xong mà adrenalin tăng lên khắp người, thế là mở tủ lạnh lấy một hộp sữa chua giảm nhiệt cho chính mình.
Ngồi về sô pha ăn miếng thứ hai, người đàn ông đi từ trước mặt qua, mái tóc và áo sơ mi đều hơi lộn xộn.
Chu Mịch gọi anh lại hỏi: “Ngủ thế nào?”
Trương Liễm liếc một cái, không mặn không nhạt: “Cũng được.”
Lúc này Chu Mịch mới yên tâm tiếp tục ăn sữa chưa.
Đợi anh rửa mặt xong đi ra, Chu Mịch ngậm thìa đi vứt hộp rỗng, lúc đi qua anh còn hỏi một câu có đói không, có muốn một hộp sữa chua để lót bụng không.
Anh chậm rãi vặn cổ tay áo từ chối: “Không cần đâu.”
Gần sáu giờ, Chu Hưng trở về nhà, Thang Bồi Lệ gọi hai tiểu bối nhập tiệc.
Bàn ăn buổi tối càng thịnh soạn hơn so với buổi trưa, một bàn toàn là đồ ăn thơm ngon đầy đủ, long trọng như là đón giao thừa trước vậy.
Chu Hưng còn đặc biệt lấy chai Tử Mao mà Trương Liễm tặng lần trước ra, ông vẫn luôn cất giữ tỉ mỉ ở đó định đến dịp quan trọng lại lấy ra làm nghi thức chúc mừng.
Con gái đến thăm chính là một ngày lành không thể coi nhẹ trong lòng người bố này.
Thấy ông nhiệt tình mời Trương Liễm uống hết chén này đến chén khác, Chu Mịch vội mượn cớ giúp “Chàng hoàng tử hạt đậu”* không hề có dự định ở lại này: “Bố, buổi tối Trương Liễm còn có công việc phải xử lý, một lúc nữa phải lái xe về.”
(*Parody của công chúa hạt đậu, cái cô mà nằm lên hai mươi cái đệm nhưng vẫn thấy đau vì một hạt đậu ở dưới cùng đó.)
Động tác rót rượu của Chu Hưng dừng lại.
Trương Liễm cong môi, đẩy chén rượu lại gần, sửa lại lời trước đó: “Chú cứ rót đi, cháu không có việc gì.”
Chu Mịch kinh ngạc nghiêng đầu.
Lúc này Chu Hưng mới yên tâm cười cười, đổ rượu ngon ra: “Chính là như vậy, chú uống một mình chán biết bao.”
“Uống ít một chút thì sao chứ,” Thang Bồi Lệ bê canh lên, khóe miệng còn cười: “Khó lắm mới qua một lần, buổi tối ngủ lại đây đi.”
Ánh mắt Chu Mịch lướt qua từng người một: “Nhưng anh ấy chẳng mang theo bộ quần áo nào để thay rửa.”
Thang Bồi Lệ ngồi xuống: “Bố con cũng không phải không có quần áo, chỉ một đêm thôi mà.”
Chu Mịch nhìn về phía Trương Liễm, để ý sắc mặt anh: “Người ta chưa chắc đã chịu mặc.”
Thần sắc Trương Liễm tự nhiên, còn thuận tay gắp thịt kho tàu vào trong bát cô, nói câu trêu ghẹo: “Còn chưa kết hôn đã nghĩ cho anh vậy à, Chu Mịch.”
Bố mẹ đều cười vang, trừ Chu Mịch với gương mặt không thể tin nổi.
—
Trương Liễm là người đầu tiên tắm trong nhà, vừa đi từ phòng tắm ra, tập thể ba người nhà họ Chu ngồi trên sô pha xem ti vi đều chăm chú nhìn anh.
Một bộ quần áo ở nhà màu trung tính dành cho nam giới trung niên bình thường nhất mặc trên người anh lại có hiệu quả đáng kinh ngạc. Đặc biệt khi anh đi qua, động tác tiện tay xoa mái tóc vừa được sấy khô vài cái đó quả thực là cảm giác chán chường xé từ trong tranh xuống.
Bố Chu kinh ngạc vì chiếc quần dài của mình mặc lên người anh lại thành quần lửng: “Trương Liễm rốt cuộc cháu cao bao nhiêu thế?”
Âm thanh Trương Liễm nhàn nhạt: “191.”
Cả phòng khách lại rơi vào im lặng.
Sau khi chào hỏi đơn giản xong, Trương Liễm lại trở về phòng ngủ của Chu Mịch.
Chu Mịch vội tìm cớ chạy theo sau.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy người đàn ông khoanh chân ngồi trên giường cô, lưng dựa vào tường, vẻ mặt bình thản lật sách của cô, còn lấy một con My Melody của cô chống ở phía sau làm cái dựa lưng, có thể nói là có thứ gì tận dụng thứ đó.
Chu Mịch hoàn toàn không thể chịu được lâu đài công chúa của riêng cô lại nghiễm nhiên biến thành lãnh địa của anh như vậy, cô dùng tốc độ nhanh nhất bò lên giường, cứu lấy đồ vật của mình.
Cô bò về phía trước, rút cái tai của gấu bông ra nhưng nó không di chuyển chút nào.
Trương Liễm không chịu nhúc nhích, đổi thành tay trái cầm sách, đôi mắt không hề gợn sóng, giống như đang khiêu khích.
“Đưa cho em,” Chu Mịch nhe răng, không có sức lực đẩy cánh tay anh: “Anh còn dựa nữa là nó biến dạng đấy, đây không phải là gối ôm.”
Đôi môi Trương Liễm cong lên, không đùa với cô nữa, dùng một tay lấy gấu bông sau lưng ra trả cho cô.
Chu Mịch chau mày nhận lấy, ngồi xuống vỗ vỗ hai cái, làm nó hồi phục lại trạng thái ban đầu, lúc này mới bày ngay ngắn lên đầu giường.
Vừa định bò xuống giường, cổ chân cô đột nhiên bị nắm lấy.
Độ ấm nơi lòng bàn tay người đàn ông lúc nào cũng làm người ta hết hồn. Chu Mịch trừng lớn mắt, sợi tóc gấp gáp lướt qua đầu vai, còn chưa kịp quay đầu lại chất vấn, anh đột nhiên kéo về.
Cô như con thỏ hoang bị kìm chặt cái chân sau, không kịp đề phòng mà ngã sấp xuống.
Trên giường vang lên tiếng va chạm gấp gáp, tựa như một cuộc săn bắt trong rừng rậm, cánh tay Chu Mịch không duỗi được thẳng, bị bắt chéo ra sau lưng, giam giữ ở nguyên đó.
Một tư thế gần như là trừng trị, mỗi một điểm mỗi một chỗ trước người đều ép chặt vào ga giường vì bị ấn xuống.
Cửa phòng đang mở, Chu Mịch không dám kêu lên một tiếng kháng nghị, cô xấu hổ giận dữ vùng vẫy mấy cái, tay Trương Liễm lập tức như con rắn tiến công khi đã xác định rõ mục tiêu, luồn vào vùng đất mà hai người đều có thể cảm nhận được nhưng lại không nhìn thấy được trong phút chốc.
Hơi thở của Chu Mịch hỗn loạn đến cùng cực, môi dưới bị cắn trở nên trắng bệch.
“Sao không kêu lên?” Cô có thể cảm nhận được đầu gối của người đàn ông từ từ di chuyển khỏi phần khoeo chân mình, tiện đà cúi người xuống áp sát cô, chóp mũi như dao, hơi thở như lửa, nguy hiểm áp bức sau tai cô: “Hóa ra em biết hiệu quả cách âm nhà mình không tốt sao.”