Tùy tiện nói vài câu, Chu Mịch để điện thoại xuống, ôm gối ôm trước ngực phát ngốc.
Hạ Diệu Ngôn dò xét cô hai cái, líu lo nói: “Mày xem khóe miệng mày vểnh lên kìa, không hạ xuống một chút nào.”
Chu Mịch híp mắt nhìn cô ấy: “Hoa mẫu đơn như mày hiểu cái gì.”
Hạ Diệu Ngôn: “Còn bắt đầu kỳ thị rồi đúng không.”
Chu Mịch tháo bờm tai mèo xuống, chui vào trong ổ chăn, kêu la: “Haizzz.”
“Haiz cái gì?” Hạ Diệu Ngôn nghiêng mặt sang nhìn cô, khẽ thở dài: “Nói thật nhé, rốt cuộc mày nghĩ thế nào vậy.”
Chu Mịch hỏi: “Cái gì mà nghĩ thế nào.”
Hạ Diệu Ngôn trả lời: “Thì mày và Trương Liễm ấy, cứ giằng co mãi, vẫn không có đáp án.”
Đèn trần màu trắng chiếu trong đồng tử Chu Mịch, giống như hai viên trân châu nhỏ: “Tao không biết nữa.” Chúng đột nhiên rung động hai cái vì ý cười: “Nhưng tao vẫn thích anh ấy quá, tao cảm thấy anh ấy cũng rất thích tao.”
Hạ Diệu Ngôn giật mình: “Ý… Sao nhìn ra được?”
Chu Mịch không lên tiếng suy nghĩ một lúc: “Rất nhiều luôn, anh ấy vẫn dùng nhạc chuông mà tao chọn, mật khẩu điện thoại vẫn là mật khẩu cửa nhà trước kia, có ngày sinh nhật của tao, nhật ký trò chuyện chưa xóa, avatar cũng chưa thay, không nỡ trả chiếc nhẫn tao tặng cho anh ấy, cả một năm nay anh ấy không có người khác, tao nói không cần cái ô bị hỏng nữa, anh ấy giúp tao sửa lại, anh ấy biết tao không phải thật sự không cần nữa, chính là ý đó, tao có thể hiểu anh ấy, anh ấy cũng có thể hiểu tao, có một loại ăn ý ngầm như vậy. Trước đây tao tưởng rằng đọc hiểu một người là năng lực của anh ấy, nhưng bây giờ tao phát hiện hình như anh ấy chỉ nguyện ý giành tâm tư cho tao thôi.”
Đôi môi cô bất tri bất giác từ một đường thẳng biến thành đường cong: “Không biết có phải do lúc bắt đầu có quan hệ quá sâu sắc không, hoặc là đã nhiều lần để lộ ra thời khắc chật vật tồi tệ nhất của đời người trước mặt anh ấy, ở bên cạnh anh ấy tao không cần bọc lên bất kỳ một loại bìa sách tinh xảo, vắt hết óc để đặt một cái tên động lòng người hay vẽ nên những bức hình minh họa đẹp đẽ nào, tao chỉ cần viết ra chính bản thân là được rồi, cho dù chữ viết có xấu như gà bới cũng không sao, anh ấy đều có thể nhẫn nại lật xem, đọc hiểu và phản hồi… Chính là cảm giác như vậy, mày có hiểu được không?”
Cô cười nhắc lại: “Vậy nên tao cảm thấy anh ấy thích tao.”
“Mày biết không.” Ngọn lửa trong mắt Chu Mịch dần dần trầm tĩnh như nước: “Mỗi lần gặp được anh ấy, trong lòng tao đều có một cảm giác, tao cảm thấy trên người anh ấy có tâm sự, nhưng thiếu một người lắng nghe, cho dù là khoảng thời gian ở cùng nhau.”
Cô không khỏi nghẹn ngào: “Mày xem, hễ nhắc đến anh ấy trong lòng tao lại chua xót, lọt gió, muốn rơi lệ, tao cũng không biết là vì sao, anh ấy như là một công tắc cảm tính trong cơ thể tao.”
Hạ Diệu Ngôn hít sâu một hơi: “Nhưng anh ta không kết hôn.”
Chu Mịch lau đi hai điểm ẩm ướt ở đuôi mắt: “Có những lúc tao cũng không hiểu rốt cuộc mình có để ý đến điều này không, hình như có thể có có thể không, chỉ là thể hiện cho người khác xem mà thôi, giống như tao vừa nói với mày vậy, mọi người cho rằng trang cuối của một quyển sách được thiết kế đỏ rực mới là viên mãn, nhưng tao cảm thấy giữ lại màu sắc vốn có mới là tốt đẹp.”
“Hôn nhân dường như lại rất quan trọng, không có loại khế ước và dấu hiệu này thì không có cách nào bọc hai người yêu nhau lại chung sống một đời, nhưng có thể chứng minh điều gì đây, chứng minh đối với một người mày là độc nhất vô nhị không thể thay thế sao? Ngoại tình ly hôn không phải đầy ra đấy còn gì…. Nếu như hôn nhân cuối cùng lại biến thành một loại trói buộc với người yêu, vậy thì không phải là đáng sợ, không phải câu chuyện cổ tích sẽ biến thành sách báo đen kịt sao?”
“Hôm nay khi tao cầm chiếc nhẫn kim cương này về, đột nhiên muốn tra xem rốt cuộc nó ở trong bộ sưu tập nào, bởi vì lần tiên cầm về đã trực tiếp nhét vào két sắt, không nghiên cứu kỹ.” Chu Mịch cười một tiếng: “Mày đoán tên là gì?”
Hạ Diệu Ngôn hỏi: “Cái gì?”
“The one.” Giọng điệu Chu Mịch trở nên nhẹ nhàng, có một loại mềm giòn và ngây thơ ngọt ngào của thiếu nữ: “Không chọn cái gì, nhất quyết phải chọn cái này, tao đoán có phải anh ấy đã để ý đến tao từ sớm rồi không. Khoảng thời gian sau khi chia tay Quý Tiết, tao vẫn luôn suy nghĩ rốt cuộc bản thân muốn thứ gì trong tình yêu, là lời hứa hẹn về hôn nhân sao, xuất thân như Quý Tiết càng không thể cho tao lời hứa hẹn này đi, sau đó tao làm rõ rồi, có lẽ tao chính là muốn trở thành tên của chiếc nhẫn này, một thái độ The one, một tình yêu độc nhất, một người yêu giúp tao được làm chính mình, coi tao là chính tao, ở trong câu chuyện này tao chân thật hơn nữa là duy nhất, mà không phải một quyển sách nào khác.”
Trong phòng yên lặng một lúc, Hạ Diệu Ngôn nói: “Mày nên ghi âm đoạn này nén lại gửi vào email của ông chủ mày.”
Chu Mịch liếc mắt, bĩu môi: “Tao còn lâu mới làm như vậy.”
Hạ Diệu Ngôn hỏi: “Tại sao?”
Chu Mịch cầm con cừu nhỏ bên cạnh gối, nhéo nhéo: “Tao đang định đợi anh ấy chủ động nói ra, chính miệng nói với tao, tao là the one đó.”
Hạ Diệu Ngôn lại hỏi: “Mày có nắm chắc không?”
Chu Mịch lắc đầu: “Không biết nữa, có lẽ 80% đi.”
“Vậy còn được, nhiều hơn trước đây nhiều.” Hạ Diệu Ngôn nói: “Lần này mày nhất định phải kìm lại cho tao.”
Chu Mịch giơ cừu nhỏ ra trước mặt, ánh mắt ranh mãnh: “Chắc chắn rồi, tao còn muốn hưởng thụ tình yêu và sự ân cần của anh ấy một lúc nữa.”
Hạ Diệu Ngôn chỉ cô: “Oa, phụ nữ, mày đúng là âm hiểm.”
—
Thứ hai vừa đến công ty, mở Wechat ra đã thấy Nguyên Chân thông báo trong nhóm lớn của bộ phận khách hàng: [Cuối tuần sau là đợt team building một năm một lần của công ty, dự định sẽ là bãi trượt tuyết ở Chân Vạn Long, ngồi máy bay qua đó, ở ba ngày, sáng thứ bảy xuất phát, tối thứ hai trở về, mọi người sắp xếp lịch trình một chút.]
Gái phương bắc Trân Ni hiếm khi hưng phấn một lần: [Trượt tuyết? Tôi thích quá đi.]
Nguyên Chân rất giỏi bắt chước câu cửa miệng tiếng địa phương của các đồng nghiệp: €Còn phải nói đi.¥
Trân Ni: […]
Trước đây tuy rằng Chu Mịch đã đi du lịch nhiều nơi, nhưng vì Lộ Minh sợ lạnh, căn bản đều quanh đi quẩn lại ở vùng trung nam, còn chưa đích thân trượt tuyết bao giờ, không khỏi hiếu kỳ hỏi riêng leader xem cần phải chuẩn bị những gì.
Giọng điệu Trân Ni vô thưởng vô phạt: [Đem máy tính theo đợi mệnh bất cứ lúc nào, đề phòng khách hàng đột nhiên gọi đến.]
Chu Mịch: […]
Thời gian nghỉ trưa, Chu Mịch tra thử những chuyện phải chú ý khi lần đầu trượt tuyết, lại tìm trên Taobao các loại đồ trượt tuyết.
Buổi chiều hôm đó lại tốn rất nhiều nơ ron thần kinh với thành viên team trong phòng họp, tập trung ý kiến quần chúng.
Mồm năm miệng mười thảo luận hơn một tiếng, mọi người đều mệt mỏi không thôi, chủ đề nói chuyện lại chuyển sang trên thị trường có sản phẩm dầu cá nào không tồi.
Hơn chín giờ tối, Chu Mịch kiểm tra lại PowerPoint, đột nhiên nhận được Wechat của Trương Liễm: [Vẫn đang ở công ty sao?]
Chu Mịch lập tức tắt cửa sổ chat trên máy tính đi, đổi sang điện thoại: [Ừm.]
Trương Liễm hỏi: [Còn bận việc không?]
Chu Mịch quét mắt nhìn màn hình: [Hết việc rồi.]
Thái độ của Trương Liễm trực tiếp: [Anh vừa từ bên ngoài trở về, ở dưới tầng, anh đưa em về.]
Chu Mịch trả lời: [Anh về nhà trước đi, đợi lúc nữa em ngồi xe buýt về.]
Trương Liễm không tiếp lời.
Mà sau khi mỗi người một ngả với đồng nghiệp ở cửa tòa chính tòa nhà, Chu Mịch nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở bến xe phía xa, anh không động đậy, vóc dáng cao thẳng, hoàn toàn không một chút gù nào mà người cao hay có. Dòng ngựa xe như nước chỉ là cảnh nền, thời gian và không khí xung quanh anh dường như đang dừng lại.
Điều này làm Chu Mịch nhớ lại cảnh tượng gặp anh lầu đầu tiên ở quán bar.
Cô hơi ngây ra, cũng đột nhiên hiểu ra người này tại sao có thể như cá gặp nước trong công việc như vậy, sự phối hợp và chấp hành của anh quả thật là kinh người.
Cô đi qua đó.
Trương Liễm cũng nhìn qua.
Hai người mặt đối mặt, im lặng nhìn nhau vài giây, Chu Mịch hỏi: “Xe anh đâu.”
Trương Liễm nói: “Trong bãi đỗ.”
Chu Mịch lại hỏi: “Bây giờ ở đây làm gì?”
Trương Liễm trả lời: “Đưa em ngồi xe buýt về.”
Có một ý ngọt cổ quái tràn ra trong cơ thể, giống như sau giờ học bất ngờ nhìn thấy đối tượng yêu sớm đến đón mình ở ngoài cổng trường.
Nhìn còn đẹp trai thế này.
Chu Mịch không nhịn được khóe môi đang cong lên: “Anh cũng không sợ bị nhân viên nhìn thấy à.”
“Không phải em đã nhìn thấy rồi sao.” Mi tâm Trương Liễm hơi cau lại.
Ý cười trong mắt Chu Mịch càng đậm: “Em nói những người khác.”
Trương Liễm hỏi: “Nhìn thấy thì sao chứ?”
Chu Mịch khựng lại: “Em cũng không biết, dù sao đối với anh và em đều không tốt lắm.”
Trương Liễm như đang ám chỉ: “Em tránh hiềm nghi là chỉ nhằm vào người cá biệt thôi sao.”
Lồng ngực Chu Mịch rơi vào cơn đau, ánh sáng trong mắt cũng tiêu tan theo đó. Cô nhìn thẳng về: “Anh có ý gì?”
Trương Liễm cũng nhìn thẳng cô: “Chính là ý mà em hiểu.”
Gò má Chu Mịch căng chặt: “Quan hệ yêu đương bình thường có gì mà không để người khác biết được chứ?”
Trương Liễm mím môi, nhìn đi chỗ khác, xe buýt lớn như con cá voi xanh chầm chậm dừng trước mặt bọn họ, khoảnh khắc cửa gấp mở ra, anh nhìn về, cái lạnh thấu xương trong mắt lúc nãy giường như chưa từng tồn tại: “Lên xe đi.”
Chu Mịch lên xe trước, Trương Liễm đi theo đằng sau.
Quen thuộc dùng điện thoại quét mã xong, tít một tiếng, Chu Mịch quay lại nhìn Trương Liễm, nghĩ xem có phải trả thay cho anh không, cuối cùng cô giơ tay lên lần nữa, chỉ Trương Liễm ra hiệu cho tài xế: “Còn có anh ấy.”
Chú tài xế khẽ gật đầu.
Trương Liễm đút điện thoại của mình vào trong túi quần.
Vào thời gian này, hành khách trên xe không tính là nhiều, nhưng cũng không ít, căn bản đều chọn chỗ sát cửa sổ những hàng ghế trước.
Có lẽ là vì ưu thế ngoại hình, những người khác không hẹn mà cùng nhìn về phía hai người.
Chu Mịch đi thẳng đến hàng thứ hai từ dưới lên, cô vịn vào lưng ghế, không vội vào chỗ lên, chỉ quay đầu hỏi: “Anh muốn ngồi gần cửa sổ không?”
Trương Liễm nói: “Em ngồi trong đi.”
Chu Mịch không nhường nữa, đi vào bên trong.
Đợi cô ngồi vững rồi, Trương Liễm cũng ngồi xuống theo, khoảng trống nhỏ hẹp giữa hai hàng ghế làm anh nhìn không được thoải mái, nhưng sắc mặt anh vẫn rất thong dong bình tĩnh, cho dù lâm vào hoàn cảnh nào cũng đều tràn ngập ánh trăng.
Chu Mịch rút điện thoại ra, không tập trung xem tin nhắn Wechat một lúc, lại cất vào trong túi tote, qua một lúc, cô lại lấy ra lần thứ hai, vô cùng lúng túng.
Trương Liễm cũng không nói lời nào.
Ở chỗ ngồi tối hẹp, bọn họ như một đôi người lạ không cần thận ngã vào cùng một cái hố, nhất thời không nghĩ được phải tìm đường ra thế nào, chỉ có thể lặng im bầu bạn như vậy.
Xe đi chưa được một nửa quãng đường, vì tránh một chiếc xe vượt đèn đỏ, tài xế đột nhiên phanh gấp một cái.
Chu Mịch cúi mặt nhìn điện thoại theo quán tính bổ nhào về phía trước, cùng lúc đó, Trương Liễm dùng cánh tay chắn trước người cô, cái trán cô mới không đến nỗi đập vào lưng ghế của hàng ghế trước.
Nhất thời, tiếng oán hận vang lên khắp xe, có người chửi ầm lên, có người lòng còn sợ hãi.
Chu Mịch phản ứng lại, gãi gãi đầu, nói cảm ơn với anh.
Trương Liễm không nói gì.
Giây tiếp theo, lồng ngực Chu Mịch run lên mãnh liệt, cánh tay người đàn ông không hoàn toàn rút về, bàn tay cô không kịp đề phòng đã bị nắm lấy.
Cô vô thức muốn vùng ra, lại bị anh cố chấp chế trụ, bàn tay của hai người như đôi chim màu trắng đang tức giận, đang quấn lấy nhau vật lộn trên tấm da màu nâu một hồi, cuối cùng, Trương Liễm không dùng lực nữa, mà Chu Mịch cũng không rút ra, bởi vì cảm xúc của cô đã bị bao vây, đang đầu hàng. Làn da người đàn ông có độ ấm, độ dày lâu ngày không gặp, có sức vỗ về và hòa tan vô cùng lớn.
Quá khó giải rồi.
Đau khổ, ngọt ngào; tuyệt vọng, khát vọng.
Đôi mắt Chu Mịch bắt đầu hiện lên tầng nước, rất nhanh lại rơi xuống, cô vội dùng tay còn lại lau đi, sau đó chống lên thành cửa sổ.
Cô cũng hoàn toàn không muốn nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Trương Liễm, không muốn phán đoán trạng thái hiện tại của anh, chỉ nghiêng đầu nhìn chằm chằm bản thân phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh, hai mắt ẩm ướt.
Lồng ngực Chu Mịch phập phồng thật nhanh.
Giống như sẽ nghẹt thở trong tay anh, lại giống như tìm về được không khí thích hợp, cô bắt buộc phải hít thở bù lại từng ngụm lớn.
Lặng yên một lúc, gương mặt Trương Liễm quay lại, xuất hiện trong cùng một lớp cửa kính, chuyển thành nhìn thẳng, có một phần chồng lên cô.
Anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh. Hai người như nhìn thấy được linh hồn của nhau trong ánh đèn màn đêm nửa trong suốt.
Trong chốc lát, Trương Liễm buông tay cô ra, đôi môi xinh đẹp khẽ mở: “Có chán không, muốn nghe một bài hát không?”
Chu Mịch ngây ra, sau đó đồng ý. Cô quay đầu nhận lấy hộp tai nghe của anh, lấy ra, đeo lên hai bên trái phải.
Ca khúc không có nhạc dạo đầu lập tức vang lên bên tai:
“If I was the question, would you be my answer
If I was the music, would you be the dancer
If I was the student, would you be the teacher
If I was the sinner, would you be the preache...”