TRUYỆN KINH DỊ NGẮN

Mễ Mễ và Lục Lục là đôi bạn thân từ nhỏ. Họ đều là trẻ mồ côi nên rất biết yêu thương, chăm sóc nhau, coi nhau như là gia đình. Lục Lục trầm tính hơn Mễ Mễ một chút, ít nói chuyện với mọi người nhưng có bí mật gì Lục Lục đều kể cho Mễ Mễ nghe. Ngược lại, Mễ Mễ có bí mật gì cũng kể cho Lục Lục nghe. Lục Lục được một gia đình họ Vương nhận nuôi, còn gia đình họ Diệp nhận Mễ Mễ, nhưng hai người chưa bao giờ ngừng liên lạc với nhau. Những bí mật đó nhiều hơn theo thời gian, hai người cũng đã lớn thành hai cô thiếu nữ 20 tuổi.

Đương nhiên, càng lớn tính cách của mỗi người sẽ thay đổi. Mễ Mễ bắt đầu không coi trọng những bí mật của hai người như trước nữa, cô nghĩ nó bình thường nếu cô lỡ nói ra những bí mật của họ. Lần thứ nhất vào một hôm nọ, Lục Lục tâm sự với Mễ Mễ khi đang nằm trên giường.

-"Mễ Mễ."

-"Sao thế, Lục Lục?"

-"Tớ có chuyện này muốn nói với cậu, nhưng cậu phải thề sẽ không nói với ai."

-"Tớ thề."

-"Cậu có thề bằng mạng sống của mình không?"

-"Tớ thề bằng mạng sống của mình."

Lục Lục ghi nhớ câu nói đó. 

-"Cậu biết anh chàng sinh viên năm hai khóa sinh vật chứ? Trương Bạch Nhiên ấy?"

-"Ai thế? Cậu đừng nói là cái tên mọt sách vụng về lại vô dụng đó chứ?"

-"Tớ thích anh ấy."

-"Mắt cậu thật không có thẩm mỹ."

-"Ừ."

Sau đó mấy hôm, Lục Lục về nhà trễ. Cô đi ngang qua phòng Mễ Mễ thì nghe thấy tiếng nói chuyện.


-"Ê Lam Lam, mày biết chuyện gì không?"

-"Chuyện gì, nói tao nghe nào?"

-"Lục Lục thích cái thằng Trương Bạch Nhiên khóa sinh vật đó mày, hahaha!"

-"Phụt...hahaha! Cái gì?! Thích Trương Bạch Nhiên?! Đúng là không thể tưởng tượng nổi!"

-"Không ngờ Lục Lục lại không có cái khiếu thẩm mỹ nào cả, hahaha!"

-"Tao thấy hai tụi nó cũng hợp mà, phế vật với phế vật là đúng rồi! Hahaha!"

Lần thứ hai cách đó một tuần sau, lúc này, chuyện Lục Lục thích Trương Bạch Nhiên đã bị cả trường biết. Lục Lục cùng Mễ Mễ ngồi trên cái sofa coi tivi, cô lại mở lời tâm sự cùng Mễ Mễ.

-"Mễ Mễ, tớ buồn quá."

-"Sao thế, nói tớ nghe."

-"Cậu sẽ không nói với ai chứ?"

-"Tớ không nói với ai đâu. Tớ thề đấy, nếu không sẽ bị thả từ lầu 17 xuống đất!"

Lục Lục ghi nhớ câu nói đó.

-"Bố nuôi của tớ...ông ấy bị phát hiện đi trộm cắp nhà người khác, giờ mẹ tớ đang rất khổ sở vì không biết phải làm sao..."

-"..."

Mấy bữa sau, Lục Lục đi ngang bàn ăn của Mễ Mễ và Lam Lam, cô nghe thấy hai người nói chuyện.

-"Ê Lam Lam, để tao nói cho mày nghe chuyện này."

-"Ừ nói đi, tao luôn sẵn sàng mà."

-"Mà mày phải hứa sẽ không nói với ai nghe chưa?"

-"Ờ ờ biết rồi, nói mau đi!"

-"Bố nuôi của Lục Lục đi ăn cắp đồ nhà người khác đó mày, không hiểu sao trên đời lại có cái thể loại này nữa."

-"Người nhà nó không có ăn có học thì chắc nó cũng như vậy thôi, đúng là không có đạo đức mà."

Lần thứ ba cách đó nửa tháng, lúc này, chuyện bố nuôi của Lục Lục đã bị cả trường biết, cô bị mọi người đối xử tệ bạc. Lục Lục lại một lần nữa ngồi trên giường tâm sự với Mễ Mễ.

-"Mễ Mễ...tớ không thiết sống nữa..."

-"Cậu sao thế Lục Lục?! Chuyện gì đã xảy ra rồi?"

-"Chuyện này rất quan trọng...cậu không được nói với bất cứ người nào cả!"

-"Được rồi, tớ hứa mà! Nếu thất hứa tớ sẽ bị xe cán!"


Lục Lục ghi nhớ câu nói đó.

-"Hôm đó, tớ đang trên đường đi về nhà, trời đã sẩm tối. Tự dưng từ đâu có một gã con trai đi tới, tớ không biết anh ta là ai cả, trông cũng khôi ngô tuấn tú. Vì trường ta ở gần đó nên tớ tưởng anh ta là sinh viên trường mình..."

-"Rồi chuyện gì xảy ra nữa?!"

-"Tớ chỉ định đến cuối chào rồi bước qua...Không ngờ, anh ta...anh ta kéo tớ vô một góc tường tối. Rồi anh ta...anh ta..."

Nói đến đây, Lục Lục trào nước mắt.

-"Lục Lục..."

Tối hôm sau, Lục Lục trở về khi vừa đi chợ xong. Cô đi ngang qua phòng của Mễ Mễ và lại nghe tiếng nói chuyện.

-"Lam Lam, tao lại có chuyện muốn nói với mày nè."

-"Lần nào chuyện của mày cũng thú vị, mau nói đi!"

-"Hôm đó sẩm tối, Lục Lục về trễ rồi gặp một gã con trai đẹp trai...Lục Lục "mất" rồi mày ạ!"

-"Cái gì?! Đúng là cái loại con gái hư hỏng, sao mà mày có thể làm bạn với một con điếm như vậy hả Mễ Mễ?!"

-"Ư...ưc..hức..."

-"Mễ Mễ! Mễ Mễ! Mày bị gì thế?! Mễ Mễ!"

Mễ Mễ thả cái điện thoại xuống, lấy hai tay cố gắng kéo cái dây thừng đang quấn quanh cổ của cô. Mễ Mễ cảm thấy thật khó thở, cô ráng quay đầu lại thì thấy khuôn mặt điên dại của Lục Lục.

-"Mày...tao đã nể tình mày là bạn của tao suốt bao lâu nay mới không hại mày những lần trước! Mà mày vẫn không biết điều, thề bằng mạng sống à?! ĐƯỢC, HÔM NAY TAO CHO MÀY TRẢ GIÁ!!!"

Lục Lục một tay giữ dây thừng, một tay quăng vỡ cái điện thoại của Mễ Mễ. Sau đó cô dùng hết sức lực của mình kéo hai sợi dây thừng lại thật mạnh, Mễ Mễ không thở được, tròng đen của cô đã nở ra, cô đã tắt thở. 

Sau đó, Lục Lục đem cái xác của Mễ Mễ lên một tòa chung cư 17 tầng bỏ hoang, cô đặt Mễ Mễ lên bệ ban công rồi đẩy cô xuống dưới. Một vũng máu lớn bao quanh xác của Mễ Mễ, cơ thể của cô bị xây xát nặng, khuôn mặt méo mó gần như biến dạng. Rồi Lục Lục lại đem cái xác đó đặt giữa con đường rừng hoang vắng mà chỉ có những chiếc xe tải chở hàng chạy qua. Mễ Mễ bị xe tải cán, xương tay và chân của cô dẹp lép, có lẽ đã gãy rồi vì Lục Lục có nghe tiếng rắc rắc. Cuối cùng, Lục Lục đưa cái xác của Mễ Mễ đến nghĩa địa, cô chuẩn bị mọi thứ hết rồi. Cô đặt Mễ Mễ lên cái ghế gỗ kế bên cái quan tài gỗ và hố đất sâu. Lục Lục đội tóc giả vàng lên cho Mễ Mễ, cô còn uốn lại những lọn tóc đó cho nó đẹp. Lục Lục đánh mắt, kẻ lông mi, tô son và sơn móng tay cho Mễ Mễ. Cô thay cho Mễ Mễ bộ quần áo khác, bồ đồ cũ dính máu và tanh kinh khủng. Lục Lục lấy đôi giày sandal xỏ vào bàn chân lạnh ngắt của Mễ Mễ, cô cột lại ngay ngắn. 

-"Cậu đã từng nói, nếu có chết cũng phải đẹp, phải không Mễ Mễ?"


Nói rồi, Lục Lục đặt Mễ Mễ vào trong quan tài, khép mắt của Mễ Mễ lại, đặt bàn tay của Mễ Mễ lên trên nhau. Nhìn Mễ Mễ như là công chúa đang ngủ rất ngon, chỉ có điều, công chúa này không biết giữ miệng của mình. Lục Lục lấy kim xỏ chỉ, rồi khâu cái miệng của Mễ Mễ lại.

-"Mong rằng ở kiếp sau, cậu sẽ hiểu được câu nói Sống để bụng, chết mang theo."

Lục Lục nhìn cái xác vô hồn của Mễ Mễ thêm lần nữa rồi ngân nga hát...

-"Cậu có một bí mật

Liệu cậu có giữ được hay không?

Thề rằng lần này cậu sẽ không nói

Tốt nhất hãy nhốt nó trong miệng

Rồi đem chôn nó xuống mồ.

Tớ cho cậu biết bí mật đó, tớ biết cậu sẽ không nói ra đâu

Vì cả hai đều có thể giữ bí mật nếu một trong hai người chúng ta chết.

Vì cả hai đều có thể giữ bí mật nếu một trong hai người chúng ta chết."




Suỵt, đừng nói ra bí mật của chúng ta...


Nguồn: https://.wattpad.com/user/AUDUONGKYTU


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi