TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 1654

 

Nhưng mà Như Ý Tiên Tôn này, tính cách lại rất kỳ lạ, rõ ràng Tân Trạm nghi ngờ ông ta, nhưng lại không hủy bỏ tư cách của anh, lại còn ôn tồn giải thích.

 

Sau đó năm người đều đưa tay đặt trên ánh sáng kia.

 

Một lực hút xuất hiện, kéo linh khí của năm người, mạnh mế tiến vào giữa tế đàn.

 

Đồng thười tinh túy ngũ hành cũng bắt đầu chuyển động vào trong tế đàn.

 

Theo tế đàn mà mở ra, một cỗ khí đen xì dày đặc tràn ra, giống như là một bàn tay màu đen lớn, nó trôi nổi trong không trung, rất nhanh đã bao lấy cả tòa đại điện, che hết thần thức mà tầm mắt của những người đang quan sát ở bên ngoài.

 

Sương mù màu đen đó bay lên, một luồng không khí kỳ quái lạnh như băng, đột nhiên tản ra ngoài không gian, làm cho cung điện bị bao phủ bởi một màu huyền bí.

 

Điều này làm cho không ít người ở bên ngoài đại điện cảm thấy lạnh lẽo, đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an.

 

Mà trước tế đàn, bốn người Trần công tử, đều đang liền mạng mà thi triển kinh khí, muốn biểu hiện ra phong thái tốt nhất.

 

Bọn họ đưa bàn tay vào lốc xoáy, giống như một hố đen Vĩnh viễn không thể lấp đầy được vậy, cho dù có thi triển bao nhiêu linh khí vào trong đó, đều không thể làm mất đi khoảng trống.

 

Nhưng mà điều phấn khởi duy nhất chính là năm ngũ hành tinh túy ở trước người bọn họ đang trôi nổi, dưới sự kích động của linh khí bọn họ, càng ngày ánh sáng càng chói lòa.

 

Tân Trạm ngồi xếp bằng một bên, vẻ mặt đầy an tĩnh, anh vãn luôn truyền linh khí, nhưng chỉ là thả ra như bình thường, không hề có chút mệt mỏi nào.

 

Có lúc bốn người kia truyền linh khí, cũng đang quan sát anh.

 

Nhìn thấy hỏa diễm tinh túy ở trước người Tân Trạm có ánh sáng yếu nhất, bốn người đều khẽ cười lạnh trong lòng.

 

Mặc dù không biết được ai đang dẫn đầu, nhưng chắc chắn Tân Trạm bị loại rồi.

 

Nhưng sau khi thời gian trôi qua, bốn người đều không có †âm tình đâu mà quan tâm đến người khác nữa.

 

Trên trán bốn người đều lấm tấm mồ hôi, khí tức cũng trở nên nặng nhọc hơn.

 

Linh khí trong người, đã điên cuồng phóng ra một nửa rồi, nhưng mà lốc xoáy vẫn không hề có chút biến hóa nào, sợi tinh túy trước người cũng dần đạt đến cực điểm, rồi cũng không có thay đổi gì nữa.

 

“Tiền… tiền bối, bài thử thách này phải mất bao lâu vậy”

 

Ông già là người có khí tức yếu nhất trong bốn người bọn họ, ông ta thở hổn hển, nhìn Như Ý Tiên Tôn ngồi phía trước.

 

“Bao lâu? Đương nhiên là càng lâu càng tốt.”

 

Đôi mắt Như Ý Tiên Tôn càng phát sáng, cười nói: “Đều là một loại thử thách, chỉ có người có thiên phú cao nhất, phải là người có sức bền mạnh nhất, mới có tư cách để trở thành người thừa kế của tôi”

 

Vừa nói câu này ra, bốn người đều giống như bị đánh trúng tim đen vậy, tiếp tục nghiến răng mà giữ vững, đồng thời còn điên cuồng phóng thích linh khí.

 

“Sao cậu lại bỏ cuộc rồi?” Đột nhiên Như Ý Tiên Tôn nhìn về phía Tân Trạm, có chút hứng thú mà hỏi.

 

Bốn người khác, tinh túy trước mắt sớm đã được kích hoạt đến cực hạn rồi, chỉ có bên phía Tân Trạm mới chỉ đến một nửa.

 

“Tiền bối, vãn bối lại cảm thấy được nước chảy đá mòn mới là chính đạo.”

 

Tân Trạm ở một bên thờ ơ, lạnh nhạt mà trả lời.

 

Cho dù bốn người kia có kiên trì thế nào đi nữa, cuối cùng cũng có lúc hao kiệt sức lực.

 

“Tiền bối, tôi rút lui”

 

Sắc mặt ông già trắng nhợt, không thể chống đỡ nổi nữa, không biết từ lúc nào lốc xoáy ở dưới tay bắt đầu tăng thêm lực hút, chuyện này làm cho linh khí trong cơ thể ông ta bị tiêu hao gần hết, không có cách nào để chống đỡ được tiếp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi