TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 1755

 

Đột nhiên một luồng khí lạnh mãnh liệt âm vang gây chấn động rồi phá vỡ hư không giống như sóng cả đập vào mặt.

 

Sau khi Trần công tử bị đánh trúng đột nhiên bay ngược ra sau, ánh sáng Nguyên Thần suýt nữa bị dập tắt.

 

“Chỉ là một Nguyên Thần mà thôi, nếu như mày còn có cơ thể thì trái lại tao sẽ sợ mày ba phần, bây giờ mày chẳng qua chỉ là đồ ăn hại thôi”

 

Sài Chính Minh cười giễu rồi cầm đao đánh về phía Tân Trạm.

 

“Sắp chết đến nơi rồi nên đừng lãng phí nội đan nữa, để †ao cho mày chết một cách sảng khoái”

 

Sài Chính Minh cười to, ánh sáng của lưỡi đao lấp lóe rồi biến hóa huyền ảo ra nghìn ánh sáng chói chang, mỗi một ánh sáng đều nhanh như sấm chớp tỏa ra bốn phương tám hướng ở trên bầu trời rồi chém về phía cổ của Tân Trạm.

 

Thằng nhãi này hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.

 

Đôi mắt Sài Chính Minh hiện ra vẻ lạnh như băng.

 

Anh ta không cần biết tên của Tân Trạm hay thậm chí thực lực ở mức nào.

 

Bởi vì Tân Trạm chỉ là Cảnh giới Phân Thần cấp ba, cấp ba đối phó với cấp sáu thì chỉ có chết mà thôi!

 

Ở trong nhà họ Sài anh ta cũng không được xem là người mạnh nhất, mà tu vi cũng chỉ là Cảnh giới Phân Thần cấp sáu, thậm chí trong những người có cùng huyết thống thì bản thân cũng không phải là thành viên trọng điểm được nâng đỡ.

 

Nhưng mà chỉ cần giết chết Tân Trạm trước thì tất cả sẽ thay đổi.

 

Bản thân có thể nhận được sự ủng hộ của gia chủ, địa vị cũng sẽ lên như diều gặp gió, thậm chí gân như có thể cướp đoạt vị trí gia chủ đời tiếp theo.

 

Vì vậy anh ta không có thời gian để do dự, không chừng đợi thêm mấy giây nữa thì sẽ có người trong họ tới cướp đoạt.

 

“Mày hãy chết đi để tác thành cho tương lai của tao”

 

Trong nghìn ánh sáng rực rỡ của đao, Sài Chính Minh vẫn chưa yên tâm nên cầm thanh đao hình lưỡi liềm ở trong tay phóng về phía Tân Trạm.

 

Mà ngay khi ánh sáng của đao cách Tân Trạm khoảng trăm mét.

 

Tân Trạm đột nhiên mở mắt, một đôi mắt với ánh sáng rực rỡ quay vòng.

 

Vùit Dưới ánh mắt hết sức kinh hãi của Sài Chính Minh cơ thể của Tân Trạm ở trước mắt đột nhiên biến mất.

 

Hơn nghìn ánh sáng của đao đã mất đi mục tiêu nên hiển nhiên cũng không trúng đích.

 

“Đi đâu rồi?”

 

Sài Chính Minh cảm thấy hoảng hốt, bản thân anh ta có tui vi là Cảnh giới Phân Thần cấp sáu trước đó vẫn luôn khóa chặt ở trên người Tân Trạm nhưng sao bây giờ lại không nhìn thấy người đâu nữa.

 

Mờ mờ ảo ảo, Sài Chính Minh cảm giác dường như mình đã phạm sai lầm, đối với Tân Trạm bản thân thực sự không thể giải thích được.

 

Nhưng mà có chầu trời thì Sài Chính Minh cũng không có cơ hội để hối hận.

 

Phốc phốc!

 

Ngay khi trong đầu anh ta lóe lên ý nghĩ này thì một sự đau đớn dữ dội từ phía sau lưng anh ta truyền đến, sau đó ngay lập tức tràn tới trước ngực.

 

Sau đó một ánh sáng rực rỡ chói mắt màu vàng sáng rực từ trong vết thương to lớn ở trước ngực anh ta, chiếu rọi khuôn mặt run sợ của Sài Chính Minh.

 

Tân Trạm xuyên thủng qua cơ thể của Sài Chính Minh bằng một nắm đấm.

 

Sài Chính Minh trừng to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi chậm rãi quay đầu nhìn về phía sau.

 

Vẻ mặt Tân Trạm lạnh lùng, đánh lên trên thiên linh của anh ta.

 

Sài Chính Minh đau đớn hét lên rồi dần dần mất đi ý thức sau đó rơi từ trên trời xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi