TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 1830

 

Hồ Phong nhất thời suy sụp, niềm vui sướng giáo huấn Tống tổng quản lúc trước, hoàn toàn tan thành mây khói.

 

Mình khó khăn lắm mới có thể hợp tác luyện đan nhờ vào Tân Trạm, mới tìm được một ít tôn nghiêm và niềm vui thuộc về Dược Tôn, nhưng Tân Trạm lại rời đi nhanh như vậy.

 

“Chúc cậu thuận buồm xuôi gió, có duyên gặp lại” Hồ Phong hít sâu một hơi, tươi cười nói.

 

“Nhưng ông yên tâm, lần này tới không phải tạm biệt bình thường, vấn đề về sức khỏe của ông, có người có thể giúp ông” Tân Trạm thấy dáng vẻ này của Hồ Phong, không thể không cười nói.

 

Hồ Phong sửng sốt, vấn đề thần thức đứt quãng của mình, còn có thể giải quyết?

 

“Năm đó có lẽ là ông bị người ta chơi một hố, dẫn đến thần thức xảy ra vấn đề, loại triệu chứng này rất nghiêm trọng, cần người trị liệu có thần thức cực mạnh”

 

Tuệ Quyết đi tới, giúp Hồ Phong nhìn một phen, mở miệng nói.

 

“Vậy có thể giải quyết được không?”

 

Giọng nói của Hồ Phong có chút run rẩy, giống như một tên phạm nhân đang chờ tuyên án.

 

Vấn đề thần thức này, quấy nhiễu ông ta nhiều năm như vậy, ông ta cũng không phải chưa từng cầu xin sự trợ giúp từ Đại Năng, nhưng mỗi một lần đều thất vọng mà trở về, làm cho ông ta dường như đã bor cuộc.

 

“Bệnh này của ông, cho dù cảnh giới Hợp Thể cũng khó có thể giải quyết, nhưng bản tăng vừa hay cao hơn so với cảnh giới Hợp Thể một chút” Tuệ Khả đột nhiên cười nói: “Tân Trạm cậu chờ tôi một chút, tôi sẽ nhanh chóng giúp ông ta hồi phục sức khỏe.”

 

Tuệ Khả đưa theo Hồ Phong đi vào trong điện, rất nhanh linh khí tràn ngập ra, không bao lâu sau, một luồng linh khí đột nhiên lao thẳng lên chân trời.

 

“Tôi, tôi hồi phục rồi”

 

Hồ Phong cười to chạy ra từ trong điện, không thể tin được nhìn hai tay mình.

 

Một luồng khí nóng, vô hình bốc lên trong lòng bàn tay ông †a, sáng ngời thuần túy lạ thường, ngọn lửa hừng hực, không có một chút đứt quãng.

 

Đang cười, Hồ Phong liền khóc lên, quỳ trên mặt đất.

 

Nhiều năm như vậy, bản thân đã bị căn bệnh này tra tấn đến chết đi sống lại, không nghĩ tới lại có một ngày có thể hồi phục.

 

Ông ta lau nước mắt, cảm động nhìn Tân Trạm.

 

Nếu không phải Tân Trạm, đời này mình sợ là cũng khó có thể tìm lại vinh quang làm luyện dược sư.

 

“Thật ra tuổi của ông chưa phải là già, nhưng là bởi vì thất vọng nản lòng, hơn nữa triệu chứng thần thức đó, mới suy yếu trước tuổi, sau này tu luyện nhiều hơn, tôi thấy ông vẫn có hi vọng tăng lên hợp thể cảnh đấy”

 

Sau đó Tuệ Khả đi ra, thản nhiên lên tiếng.

 

Tân Trạm cũng gật đầu. Hồ Phong từng là thiên tài luyện dược sư của thành cổ Đông Hoàng, đủ thiên phú, đáng tiếc bị căn bệnh này trì hoãn, bây giờ khôi phục cũng chưa phải là quá muộn.

 

“Hồ Phong tôi thề, sau này nhất định sẽ tận tâm tận lực vì Tân công tử và Tân Hoàng Triều, làm trâu làm ngựa, sống chết tuyệt không nói hai lời.”

 

Tân Trạm cũng không yêu cầu Hồ Phong cái gì, nhưng Hồ Phong vẫn nghiêm túc lập lời thề.

 

“Cậu Tân, các anh muốn quay về triều Tân HSo? Tôi muốn đi cùng các anh” Hồ Phong nói.

 

“Ông vẫn nên ở lại đây đi và tiếp tục bán Linh Đan giúp tôi”

 

Tân Trạm suy nghĩ một chút, sau đó vẫn lắc đầu từ chối.

 

Hồ Phong là dược tôn cấp năm và là luyện dược sư vô cùng mạnh, nếu như ông ta đi theo mình thì nhất định sẽ phát huy công dụng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi