TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 1863

 

“Anh dùng sương độc để ăn mòn người khác trông có vẻ rất hưng phấn, vậy tôi cũng để anh nếm thử cảm giác cơ thể dần dần bị thiêu rụi”

 

Tân Trạm cười lạnh, U Lam Minh Hỏa lóe lên, người đàn ông kia lập tức kêu gào thảm thiết hơn.

 

Anh ta hoảng sợ phát hiện, cho dù anh ta dùng cách nào cũng không thể dập tắt được ngọn lửa này, chỉ có thể trơ mắt nhìn da, thậm chí là một số ngón tay ngón chân cũng bắt đầu bị lửa thiêu thành tro bụi.

 

Loại đau đớn vì bị thiêu đốt kia, hơn nữa còn từ da lan tràn đến tận xương tủy, thậm chí là thần hồn, khiến anh ta vô cùng đau đớn.

 

“Lão đại, anh tha cho em đi, em cũng chỉ làm việc cho cậu chủ mà thôi, đừng giày vò em nữa”

 

“Không giày vò anh cũng được.”

 

Tân Trạm vừa động ý nghĩ một cái U Lam Minh Hỏa đã thoáng vụt tắt, sau đó giơ một tay lên, trong tay xuất hiện một luồng khí tức mỏng manh.

 

“Trước đây anh từng gặp luồng khí tức ác ma này chưa?”

 

Tân Trạm hỏi.

 

Người đàn ông nhìn thoáng qua rồi suy tư.

 

“Tôi cho anh một cơ hội, suốt chặng đường mà anh bay xuống nếu anh từng cảm nhận được loại khí tức này, chỉ cần nói địa điểm cho tôi, tôi sẽ cân nhắc việc tha cho anh”

 

Nhắc tới cũng khéo, thanh kiếm tiên duy nhất mà Tân Trạm lấy được chính là lúc người đàn ông đánh lén anh, phát hiện ở trong cơ thể ác ma kia.

 

Cũng là ác ma có chứa kiếm tiên mà Tân Trạm tìm được sau khi mất bao công sức chém giết ác ma.

 

Mà khí tức của mỗi loại ác ma thật ra đều có sự khác nhau nhất định, nếu người đàn ông này từng gặp ác ma cùng loại thì chắc chắn có thể nhận ra.

 

“Loại khí tức này quả thật tôi từng gặp ở trên đường”

 

Người đàn ông nhìn mấy lần, ánh mắt giật giật, nói ra một vị trí.

 

Chỗ đó hơi vắng vẻ, cách thuyền tiên rất xa.

 

“Trong quá trình tôi đi tìm anh, tùy ý đi lại thì phát hiện có một lượng lớn loại khí tức này tụ tập thành một nhóm, số lượng rất nhiều.”

 

“Anh không nói láo lừa tôi?” Tân Trạm thản nhiên nói.

 

“Đương nhiên là không, trong tay tôi còn có ba thanh kiếm tiên, anh nhìn mà xem”

 

Người đàn ông vội vàng lấy ra ba thanh phi kiếm cổ xưa, Tân Trạm so sánh một phen, quả thật giống với kiếm tiên trong tay anh.

 

Tần Trạm nhìn một cái, lại cười lạnh một tiếng.

 

“Địa chỉ mà anh nói chắc là thật, nhưng trước đó anh lại cố ý không nói chỗ đó cách nơi này hơn một dặm, đông đảo ác ma do kiếm tiên hóa thành tụ tập lại với nhau, nhất định sẽ nguy hiểm vô cùng”

 

“Làm sao cậu biết”

 

Sắc mặt người đàn ông chợt thay đổi, không ngờ Tân Trạm đã nghĩ đến cả điểm này.

 

Anh ta biết bản thân không còn cơ hội sống sót cho nên cố ý nói ra chân tướng, chính là muốn hại chết Tân Trạm.

 

“Có điểu nể tình anh nói thật nên tôi không giày vò anh nữa: Phụt phụt!

 

Tân Trạm làm một nhát chém rụng đầu người đàn ông, sau đó đốt cháy thi thể của anh ta thành tro bụi, tiếp đó bay vào màn sương đen ở phía trên.

 

Dọc đường bay, Tân Trạm trực tiếp lách qua những ác ma kia, nếu không thể tránh né thì dùng càn khôn di chuyển để thay đổi vị trí, tiết kiệm thể lực.

 

Đến địa điểm mà người đàn ông nói tới, con ngươi của Tân Trạm khẽ nảy lên.

 

Quả nhiên tên này không có ý tốt.

 

Ở cách anh không xa, sương đen dày đặc cuồn cuộn, có một luồng khí âm sát đang lưu chuyển vô cùng mãnh liệt như †ạo thành gió xoáy, khiến cho không khí xung quanh cũng vì đó mà phát lạnh, chẳng khác nào rơi xuống hầm băng.

 

Mà ở xung quanh cơn lốc đang lưu chuyển kia có khí tức sắc bén đang xiêu vẹo, khiến cho hư không bốn phía đều nhẹ nhàng nứt ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi