TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 1895

Nhưng những người biết cô bé, ai nấy đều biết đằng sau vẻ ngoài đáng yêu của Tân Sở Phi chính là một tấm lòng mang đầy ý nghĩ gài người, bẫy người trong đấy.

“Thấy anh truyền âm cho em rồi, ban nãy bận quá nên không chú ý” Tân Sở Phi quăng bộ quân áo của người làm đi, vừa cười vừa nói.

“Làm sao đấy anh cả? Tứ ca tới rồi hả anh?”

“Tòa dinh thự này không có một cô người làm nào hết, em mặc bộ đồ đó làm gì hả?” Đột nhiên Tân Minh thấy sai sai, anh cau mày, hỏi cô.

“Ban nãy em không có ở đây, đừng nói là em đi ra ngoài kia bãy Tân Trạm đó nha”

“Còn nữa, huyễn trận này là sao đây? Chẳng phải anh bảo em đừng để lại ấn tượng xấu cho Tân Trạm à? Sao mà em còn ra tay ác hơn nữa thế hả?”

“Anh cả, anh hỏi chuyện mà bắn liên thanh như thế, em không biết trả lời sao đâu” Tân Sở Phi đành nói.

“Không biết trả lời à?” Khóe miệng Tân Minh hơi giật một cái, nhìn dáng vẻ đảo mắt láo liên này của em gái, càng nhìn lại càng thấy không đúng.

Tân Trạm muốn đến đây, ngũ muội ra tay mở huyễn trận, đã thế còn mặc quần áo người làm, đừng nói con bé lừa Tân Trạm đi vào huyễn trận đó chứ.

“Em không nói đúng không?”

Tân Minh thấp giọng, hậm hực một tiếng, đi sang một bên bẻ một nhánh cây, khua khua vài cái.

Sắc mặt Tân Sở Phi lập tức thay đổi.

Ngày còn bé, Tân Sở Phi rất bướng bĩnh, không ít lần bị anh chị trong nhà đánh, nhất là anh cả, nhánh cây kia chính là ác mộng của con bé, mỗi ngày anh cả đều mang dáng vẻ anh lớn, như cha của đàn con, con bé sợ anh nhất.

“Anh cả, em đã hơn hai mươi tuổi rồi, là một thiếu nữ rồi, anh không thể đánh em được!” Tân Sở Phi phồng má nói đỡ cho chính mình.

“Em là em gái của anh, bao nhiêu tuổi anh cũng đánh được”

Tân Minh lạnh lùng hừ một tiếng: “Có nói hay không?”

Nói xong, anh còn cố ý quơ quơ cành cây một chút, âm thanh vụt… vụt… khiến suýt chút nữa Tân Sở Phi đã run chân mà ngã quỳ ra đất rồi.

“Anh đừng đánh, em nói là được rồi mà”

Vẻ mặt Tân Sở Phi như đưa đám: “Đúng thật là em mặc đồ của người làm, vừa đi ra ngoài thì len lén nhìn thấy anh tư, em cũng tò mò chứ bộ, dù sao trước đây nghe phụ hoàng nói em còn có một người anh trai nữa, cho nên từ lúc em sinh ra đã được gọi là ngũ muội.”

“Nhiều chuyện em không biết, vẫn luôn muốn biết vì sao mình lại là con thứ năm, anh cũng biết năm đó em phiền phức biết bao nhiêu rồi còn gì”

“Cho nên lần này cuối cùng anh tư cũng về rồi, đương nhiên em muốn đi gặp anh ấy một lần.”

“Nói vào trọng tâm đi.”

Tân Minh nghiến răng, khua khua cành cây, con bé thối tha này, nó thật sự nghĩ anh không dám đánh nó phải không.

“Còn chẳng phải em đang nói đấy à”

Tân Sở Phi vẫn có hơi sợ bị đòn, cô le lưỡi một cái rồi nói tiếp: “Em nghe nói anh tư ở Đông Hoàng Thánh cảnh học được huyễn thuật mà tiên tôn truyền lại, cho nên muốn xem thử chút huyễn thuật của anh tư với em ai mạnh hơn ai thôi.”

“Em quá là hồ đồ”

Tân Minh nghe xong, suýt chút nữa tức muốn hộc máu.

“Tân Trạm chỉ có ký ức của tiên tôn, căn bản không được truyền dạy lại, làm gì có cái gì để giải trừ huyễn thuật”

Cuối cùng anh ta cũng hiểu rõ rồi, không ngờ Tân Sở Phi lại dám dẫn Tân Trạm vào huyễn trận như thế.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi