TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 261

Tuy thái độ của phủ chủ lạnh nhạt, nhưng Tần Trạm quen rồi.

Chỉ cần là chuyện bà ta đồng ý, thì tuyệt đối sẽ không đổi ý. Tần Trạm cũng thở ra một hơi, cảm thán trong lòng nói: “Việc này không giả.”

Sau đó Tần Trạm đứng trên boong tàu chiếc du thuyền này, ánh mắt như dao nhìn về phía bắc, lạnh giọng nói: “Nhà họ Tô, đợi tôi.”

Thuyền đã sớm lệch khỏi quỹ đạo, quay về lộ trình cũ có vẻ gian nan.

“Còn bao nhiêu ngày nữa mới về được? Ông đây còn có việc cần làm!” Trong phòng điều khiển, cậu chủ Vương hùng hổ xông vào.

Thuyền trưởng cười mỉa nói: “Cậu chủ Vương, bởi vì thuyền lệch khỏi quỹ đạo, cho nên tốn thời gian dài hơn, có khả năng phải mất gần một tuần.”

“Chết tiệt, đúng là chậm mà.” Cậu chủ Vương không nhịn được chửi bới: “Sau khi trở về tôi sẽ tìm ông chủ các anh tâm sự, có năng lực gì chứ, không thể làm thì nhanh cút đi!”

Thuyền trưởng không dám nhiều lời, chỉ có thể cười làm lành.

Một tuần này, đối với Tần Trạm mà nói đúng là một thời cơ.

“Bảy ngày, đủ để luyện hóa hoàn toàn viên kim đan này rồi.” Tần Trạm vuốt ve viên Kim Đan trên người yêu thú kia trong tay, nghĩ thầm trong lòng.

Ban đêm, trên cano vẫn tổ chức tiệc rượu như cũ.

Khác với lúc trước không bật điện, lần này bọn họ tôn sùng Tần Trạm là thượng khách, trái lại Viên Minh thì bị lạnh nhạt ở một bên.

“Tần Trạm này!” Viên Minh nhìn bộ dạng nổi bật của Tần Trạm, trong lòng tràn ngập phẫn nộ.

Lại nhìn Tô Uyên ôm lấy tay Tần Trạm, Viên Minh lại càng hâm mộ ghen ghét!

“Đợi tôi lấy được thuốc giải, tôi nhất định sẽ thu thập anh một trận!” Viên Minh mắng thầm trong lòng.

Trên tiệc rượu, Tần Trạm có vẻ hơi lao lực, xã giao thêm một lát, trong bụng Tần Trạm ít nhất uống hai cân rượu trắng.

Anh lau mồ hôi trên trán, không khỏi châm chọc nói: “Xã giao này đúng là mệt.”

Tô Uyên lấy một chiếc khăn tay trong lồng ngực ra, vừa lau mồ hôi cho Tần Trạm, vừa lén cười nói: “Bộ dạng của anh hiện giờ, đúng là có chút hương vị rồi.”

“Vậy sao?” Tần Trạm lập tức ưỡn ngực: “Nhìn chồng em không giống người giàu nhất thế giới sao?”

“Hừ.” Tô Uyên không khỏi cười mắng anh.

Ngày hôm sau, Tần Trạm chính thức bắt đầu bế quan.

Anh lựa chọn căn phòng tốt nhất, nhốt mình ở bên trong.

Nơi này vừa vặn mặt hướng biển rộng, thích hợp bế quan tu hành nhất.

Tần Trạm lấy Kim Đan trong túi áo ra, vuốt phẳng trong tay một lát, nhỏ giọng nói: “Thứ này mang tới chỗ tốt, chỉ sợ chỉ có Linh Dược hơn ngàn năm mới có thể so được.”

Nếu như cuối năm người áo đen thật sự có thể tìm được cho anh ba con yêu thú, như vậy Tân Trạm có nắm chắc rất lớn đột phá đến giai đoạn võ tông rồi.

“Không thể chậm trễ thời gian nữa.” Tần Trạm nuốt viên Kim Đan này vào trong miệng, sau đó hơi nhắm mắt lại.

Linh khí trong đan điền của anh dập dờn mà ra, bắt đầu dung hợp với cơ thể anh.

Thủ đô, nhà họ Tô.

Đại hộ pháp đang ngồi trong phòng họp, trên mặt đều là vẻ nghiêm trọng.

Trên màn hình đang chiếu, là hình ảnh Tần Trạm giao chiến với Đổng Thiện Ngũ Mà trước mặt ông ta, đặt đủ loại sách.

Những cuốn sách này rõ ràng đều là sách cổ, bìa đều đã trở nên ố vàng, có một số quyển thậm chí còn rách nát không chịu nổi.

Hôm nay là ngày thứ bốn mươi đại hộ pháp ngồi ở trong phòng họp, bốn mươi ngày này, tất cả thời gian của ông ta đều là nghiên cứu Tần Trạm.

“Vậy mà là thật!”

Cuối cùng vào ngày thứ bốn mươi, đại hộ pháp tìm được một bộ sách liên quan tới thân thể Kim Huyền.

Quyển sách này thiếu không ít trang, nhưng đại khái vẫn có thể đọc được mức độ mạnh mẽ bạo ngược của thân thể Kim Huyền.

Dựa theo cuốn sách này ghi lại, thân thể Kim Huyền chính là đứng đầu thế giới, không chỉ như vậy, lại càng được xưng là năng lực đè ép tất cả thiên tài trên thế giới, trong cùng cấp không gặp địch thủ!

Đại hộ pháp càng nhìn càng kinh hãi, ông ta đứng bật dậy, vội vàng chạy ra ngoài.

Trong văn phòng của Tô Tề Hải.

Trước bàn trà, Tô Tề Hải đang nở nụ cười, nói chuyện với một người đàn ông trung niên trước mặt.

Người đàn ông trung niên không phải người khác, đúng là quốc sư tên Chu Định.

“Anh Chu, con của tôi phải dựa vào anh rồi.” Tô Tề Hải rót một chén trà cho Chu Định nói.

Chu Định thản nhiên nói: “Tề Hải, cậu cứ yên tâm đi, tôi coi Tô Vũ như con mình, đứa nhỏ này tôi rất thích.”

“Vậy thì đa tạ anh Chu rồi.” Tô Tề Hải cười nói: “Anh yên tâm đi, ngày mai tôi sẽ yêu cầu ông cụ cho anh trở thành cổ đông của nhà họ Tô.”

Chu Định lại lắc đầu, nói: “Tên của tôi không thích hợp xuất hiện ở công ty kinh doanh, đến lúc đó tôi sẽ phái người tới tiếp ứng với cậu.”

“Dạ, nghe anh Chu hết!” Tô Tề Hải gật đầu nói.

Đúng lúc này, bỗng nhiên cửa bị người ta đẩy mạnh ra.

Sau đó chỉ thấy vẻ mặt đại hộ pháp sốt ruột chạy vào.

Vẻ mặt Tô Tề Hải lạnh lùng, đột nhiên một chưởng cách không tát lên mặt đại hộ pháp.

Một cái tát này, trực tiếp làm đại hộ pháp đụng nát nửa mặt tường!

“Tiến vào không biết gõ cửa sao?” Vẻ mặt Tô Tề Hải lạnh lùng nói: “Nhanh xin lỗi anh Chu.”

Đại hộ pháp bò dậy, khom người nói: “Thực xin lỗi, ông Chu, là tôi lỗ mãng rồi.” Chu Định xua tay, bộ dạng không thèm để ý.

Sau đó đại hộ pháp sốt ruột nhìn về phía Tô Tề Hải, nói: “Ông Hải, tôi có việc gấp muốn nói cho ông!”

Sau khi nói xong, ông ta liền đi tới trước mặt Tô Tề Hải, vừa lật cuốn sách cổ kia vừa nói: “Thể chất của tên Tần Trạm này là thân thể Kim Huyền, mấy ngàn năm qua, thể chất cấp bậc này chưa từng xuất hiện một lần!”

Vẻ mặt Tô Tề Hải sắc lạnh, giống như không nghe thấy.

Đại hộ pháp sốt ruột giải thích: “Không phải cấp nhỏ, là cấp lớn! Nói cách khác, một khi Tân Trạm bước vào cảnh giới võ tông, như vậy cậu ta rất có khả năng chính là người đứng đầu giới đại võ tông!”

“Nói năng linh tỉnh.” Chu Định không nhịn được lạnh giọng nói: “Trên đời này chưa từng có người có thể vượt cấp mà chiến trong cảnh giới võ tông, cho dù là Diệp Thiên Vọng cũng không làm được!”

Đại hộ pháp sốt ruột tới mức đầu chảy đầy mồ hôi lạnh, ông ta đưa sách cho Chu Định, nói: “Ông Chu, Tân Trạm này là ngoài ý muốn! Tôi đề nghị lập tức phái võ tông, tiến hành giết Tân Trạm!

Nếu không cậu ta…”

“Cậu ta cái gì?” Chu Định lạnh lùng nhìn đại hộ pháp nói.

Vẻ mặt đại hộ pháp hơi đổi, không dám lên tiếng.

“Nếu không cậu ta sẽ thắng Tô Vũ, đúng không?” Giọng nói của Chu Định càng lúc càng rét lạnh.

Đại hộ pháp vẫn không dám nói gì như cũ, bởi vì ông ta biết, những lời này là đang coi thường Chu Định.

“Hồ nháo!” Chu Định cầm lấy sách cổ trên bàn, trực tiếp xé nát nó, sau đó ném mạnh vào mặt đại hộ pháp!

Ông ta phẫn nộ quát: “Tê Hải, người này dùng tà thuyết mê hoặc người khác, tôi đề nghị đuổi ông ta ra khỏi hàng ngũ hộ pháp của nhà họ Tô.”

Tô Tề Hải ngẩn người, có thể nói đại hộ pháp trung thành và tận tâm với nhà họ Tô, đuổi ông ta đi, Tô Tê Hải thật sự có chút không nỡ.

Nhưng nếu Chu Định đã mở miệng, mặt mũi này không thể không cho.

Vì thế Tô Tề Hải liếc mắt nhìn đại hộ pháp một cái, nói: “Nghe thấy chưa? Từ hôm nay trở đi, ông không còn là hộ pháp của nhà họ Tô nữa!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi