TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 2613

Tân Trạm hít sâu vào một hơi, lúc này phát hiện cả người đều ướt đẫm mồ hôi.

Tình cảnh vừa nấy trông đơn giản, nhưng nếu như Tân Trạm chậm một bước, tử khí này sẽ khuếch tán, dù có tử khí chống chọi lại được cũng khó mà bọc nó lại với diện tích lớn như vậy.

Lúc đó anh thật sự sẽ tiêu đời mất thôi.

“Mau cắt tay đi, như vậy thì tử khí cũng sẽ biến mất luôn”

Phù Ma kích động mở miệng nói.

“Cắt cái đầu ông ấy”

Tân Trạm cạn lời liếc nhìn Phù Ma, nghiến răng mảng lão một câu.

Mặc dù Phù Ma nói đúng, nhưng bỗng dưng chỉ vì một dòng tử khí mà không cần một bàn tay đang yên đang lành này nữa thì quá thiệt thòi rồi.

Tu luyện đến trình độ này, chân tay bị đứt có thể dùng bí pháp để làm lại lần nữa, nhưng dù sao cánh tay mới cũng không thể sánh được bằng cái cũ, cả cơ thể cũng thế, cũng cần rèn luyện trăm ngàn lần nữa mới có thể dùng được.

“Thằng nhóc thối này, thiệt thòi một chút có làm sao” Phù Ma cũng tức giận đến mức giậm cả chân.

“Nếu cậu không cắt bỏ, dòng tử khí này cũng chẳng nghe cậu khống chế, nó chính là một quả lựu đạn đó, nếu cậu sơ sẩy không khống chế được tử khí, nó sẽ phát tán lại, sinh cơ của cậu sẽ bị cắn nuốt đến tận cùng đấy”

“Mất đi cây đinh làm bản thể, loại tử khí này không thể giết được tôi đâu, hơn nữa nói không chừng sau này loại tử khí dày đặc vầy còn có thể dùng tới đấy chứ”

“Phù Ma, ông cứ để cho tôi đánh cược một lần đi, sau này nếu có gặp phải nguy hiểm mà tôi thực sự không thể điều khiến được nó, vậy tôi sẽ suy nghĩ cách cắt cánh tay này đi”

Thấy sức mạnh có tính uy hiếp kinh khủng của cây đỉnh dài rỉ sắt vừa nãy, Tân Trạm cũng rung động.

Cho nên mới quả quyết đưa ra một quyết định to gan như vậy, bọc loại tử khí này và tử khí của con rắn nhỏ của mình phong ấn lại trong lòng bàn tay.

“Chưa, chưa chết à? Sao có thể chứ!”

Lúc Tân Trạm chống chọi lại cây đinh dài rỉ sắt trông vừa chậm chạp vừa khốn khổ.

Trên thực tế, một khi bị loại tử khí này xâm nhập vào thì nguyên thần của tu sĩ sẽ bị ăn mòn vô cùng nhanh chóng, nếu như Tân Trạm không quả quyết lấy sinh cơ nhị khí bọc lại thì e rằng chỉ sau mấy hơi thở đã chết mất rồi.

Mặc dù Hồ Minh bị thanh kiếm chém đôi, nhưng bởi vì chấp muốn chứng kiến Tân Trạm cùng chết với mình nên tàn hồn của anh ta vẫn chưa hoàn toàn tiêu thất.

Lúc này thấy Tân Trạm khôi phục lại như bình thường, cây đỉnh dài rỉ sắt cũng bị anh ta năm trong lòng bàn tay, Hồ Minh kinh hãi tột cùng, khó mà có thể tin được.

Ở một bên khác, sắc mặt Trần Ngạo Thiên tái mét, ngẩn cả người ra.

Tân Trạm còn sống, vậy mà anh ta vẫn chưa chết, kết quả này khiến cơ thể ông run rẩy như bị sét đánh trúng đầu.

Thượng cổ ma công của anh em nhà họ Hồ không thể giết chết Tân Trạm, kể cả vật tà khí ăn mòn nguyên thân của tu sĩ cũng chẳng thể làm gì được anh ta.

Dựa vào cái gì chứ?

Chẳng qua Tân Trạm cũng chỉ là một thanh niên của hợp thể cảnh tứ phẩm thôi, sao anh ta lại có thể thoát khỏi mấy tình cảnh buộc phải chết thế này chứ.

Anh em nhà họ Hồ thua rồi, như thế chẳng phải nhà họ Trần cũng đã đánh cược thua rồi sao.

“Thấy tôi chưa chết nên anh kinh ngạc lắm à? Vậy giờ chắc anh có thể an tâm nhắm mắt rồi”

Tân Trạm thu cây đinh dài lại, một đường kiếm khí xẹt qua giữa không trung, chút tàn hồn cuối cùng của Hồ Minh cũng bị tiêu tan thành mây khói.

Lúc này trên bầu trời, chỉ có một mình Tân Trạm đứng lặng im.

Là người chiến thắng cuối cùng!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi