TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 294

Trong Vô Nhai Tông.

Trên gương mặt xấu xí của Hoàng tông chủ viết đầy tàn nhẫn và thù hận.

Gã ta mơ ước cơ thể của Nhan Như Ngọc không phải mới ngày một ngày hai, vào lúc sắp thành công lại bị Tần Trạm cắt ngang, sao gã ta có thể không giận cho được.

Trên đầu chữ sắc có một cây dao, không có mấy người đàn ông có thể chống lại được sức hấp dẫn của sắc đẹp.

“Sắp hết năm rồi.” Hoàng tông chủ nhìn bầu trời sắp đổ tuyết bên ngoài, thấp giọng nói.

“Đúng vậy, mọi người cũng nên về nhà ăn Tết rồi.” Trưởng lão bên cạnh nói.

Hoàng tông chủ liếc mắt nhìn ông ta một cái, lạnh giọng nói: “Đồ ngu, trong đầu của ông chỉ có những chuyện đó thôi hả?” Sắc mặt đại trưởng lão biến đổi, vội vàng đứng lên nói: “Tông chủ, xin hãy ra lệnh.” Hoàng tông chủ hừ lạnh nói: “Tết có nghĩa là người đi nhà trống, nhà của Tần Trạm ở Tân Châu, cách nơi này mấy nghìn cây số, ông đoán hiện tại cậu ta đang ở đâu?” “Ý của anh là Tần Trạm đã về nhà ăn Tết rồi hả?” Đột nhiên trưởng lão hiểu ra nói.

Hoàng tông chủ gật đầu bảo: “Đúng vậy! Huống chi Lĩnh Đông Môn kia rất nghèo, hiện tại có lẽ toàn bộ Lĩnh Đông Môn đã biến thành một tòa thành trống không, chính là thời cơ tốt để chúng ta chiếm lấy.” Trưởng lão cau mày hỏi: “Nhưng lỡ như Tần Trạm kia trở lại thì sai?” “Trở lại?” Hoàng tông chủ cười lạnh một tiếng: “Thời gian ước chiến của Tần Trạm và cậu Tô chỉ còn lại chưa tới hai tháng, cậu ta còn để ý tới Lĩnh Đông Môn được sao?” Trưởng lão liên tục gật đầu: “Cũng đúng, chắc hẳn Tần Trạm này đang vì vậy mà bế quan, nếu không cậu ta không thể nào là đối thủ của cậu Tô.” Đúng lúc này, một gián điệp của Vô Nhai Tông chạy tới.

“Tông chủ, Lĩnh Đông Môn đã đổi tên thành Tần Môn rồi.” Gián điệp kia thở hổn hển nói.

“Tần Môn?” Sau khi Hoàng tông chủ nghe thấy lời này lại càng tức giận không thôi.

“Cái con Nhan Như Ngọc đề tiện kia, thà rằng giao tông môn cho Tần Trạm cũng không chịu quy thuận Vô Nhai Tông của chúng ta! Đúng là không đặt tôi vào mắt!” Hoàng tông chủ giận tím mặt nói.

Trưởng lão và gián điệp kia đều không dám lên tiếng, hai người cúi thấp đầu, sợ rước họa vào thân.

“Đồ đề tiện, chờ tôi giành được cô vào tay, nhất định sẽ dạy dỗ cô một trận!” Hoàng tông chủ vẻ mặt u ám nói.

Sau đó, Hoàng tông chủ nhìn về phía tên gián điệp kia, hỏi: “Tần Trạm đâu? Cậu ta đi chưa?” “Bẩm Hoàng tông chủ, đã gần nửa tháng nay tôi không thấy Tần Trạm rồi.” Gián điệp nói.

Hoàng tông chủ nhíu mày, gã ta vẫn còn sợ hãi thủ đoạn của Tần Trạm, có vài phần nghĩ mà sợ.

“Chẳng lẽ cậu ta còn chưa đi?” Hoàng tông chủ thấp giọng nói: “Không thể nào, chẳng lẽ cậu ta không về nhà ăn Tết sao?” “Tông chủ, nếu không thì tôi phái người đi thăm dò thử nhé?” Trưởng lão hỏi dò.

Hoàng tông chủ vung tay lên, lắc đầu nói: “Chờ thêm chút đã. Nếu như trước Tết vẫn không nhìn thấy bóng dáng Tần Trạm, vậy cho thấy cậu ta đã rời khỏi Thanh Nguyên rồi, đến lúc đó lại ra tay”.” “Tông chủ anh minh!” Trưởng lão và gián điệp vội vàng nịnh nọt nói.

Hoàng tông chủ bảo: “Kêu tất cả đệ tử trong tông môn ở lại, đến lúc đó tôi sẽ cho mỗi người 35 triệu tiền đền bù tổn thất.” “Vâng, tôi đi ngay!” Trưởng lão vội vàng nói.

Cách Tết càng ngày càng gần, ước chiến giữa Tô Vũ và Tần Trạm, độ hot cũng theo đó từng chút tăng lên.

Ngày nào trên diễn đàn võ học cũng thảo luận việc này.

“Gần đây Tần Trạm không có động tĩnh gì, Tô Vũ ngược lại tin mừng liên tiếp.” “Tô Vũ đã thắng liên tiếp bảy mươi hai trận, nghe nói hôm qua anh ta dùng cảnh giới võ tông cấp hai, vượt cấp chiến thắng một võ tông lục phẩm!” “Con cháu của thiên hạ danh môn, chiến đấu vượt cấp không phải rất bình thường ư, huống chi đó là nhà họ Tô, gia tộc hàng đầu của Việt Nam.” “Haiz, nói tới thì không phải Tần Trạm này bỏ trốn rồi chứ? Chúng ta vẫn đang chờ xem kịch vui đây.” Rất nhiều người đều đưa mắt nhìn về phía Đạm Thành, thậm chí có rất nhiều võ giả còn chạy tới Đạm Thành.

Không ít đệ tử tông môn ẩn thế cũng muốn thấy phong thái của Tần Trạm.

Cách Tết còn ba ngày, bỗng nhiên trên bầu trời của Đạm Thành phát ra một tiếng quát lớn: Tần Trạm này chỉ là một đứa có tiếng mà không có miếng, hôm nay Lưu Chí Viễn ta muốn thấy rõ một lần cho thỏa nguyện!

Liên tiếp ba tiếng quát lớn, gần như truyền đi hơn phân nửa Đạm Thành.

“Lưu Chí Viễn? Lưu Chí Viễn của nhà họ Lưu ở Vĩnh Dương?” “Hình như mấy năm nay nhà họ Lưu không có động tĩnh gì, làm vậy là muốn lấy Tần Trạm làm đá kê chân à?” “Không có động tĩnh? E rằng các người không biết, con trai của Phùng Công ở Gia Thành chính là người của nhà họ Lưu! Tần Trạm chém Phùng Minh Thần, người của nhà họ Lưu tới để báo thù!” Phùng Công ở phía xa Tân Châu, ánh mắt cực kỳ phức tạp.

Mặc dù ông ta đã thần phục Tần Trạm, nhưng nỗi đau con chết, ông ta chưa bao giờ quên.

Nhà họ Phùng, Phùng Công và Hồ tông chủ ngồi đối diện nhau.

“Lưu Chí Viễn, tài tuấn của nhà họ Lưu” Phùng Công thấp giọng nói: “Đồng thời là đại sư huynh của Minh Thần, bế qua ba năm, lần này xuất quan, chỉ sợ là muốn tranh cao thấp với con em các nhà trong thiên hạ một trận, giành lấy một minh đường (nơi vua chúa dùng tiếp kiến chư hầu ngày xưa).” Hồ tông chủ nhìn Phùng Công, thản nhiên nói: “Phùng Công, tôi và ông là đối thủ nhiều năm, tôi buộc phải khuyên ông một câu, có đôi khi trôi nổi bất định dễ dàng chôn vùi tiền đồ của mình, thậm chí là tính mạng.” Phùng Công nhìn Hồ tông chủ, không hề giấu diếm nói: “Đứng nói chuyện không thấy đau lưng, nếu con ông chết trong tay cậu ta, ông sẽ làm thế nào?” Hồ tông chủ lập tức trầm mặc.

Ông ta đứng dậy vỗ vai Phùng Công, nói: “Bây giờ Tần Trạm đã không phải thằng nhóc vắt mũi chưa sạch năm đó nữa. Hoặc là ông lập tức quay giáo báo thù cho con mình, hoặc là kiên quyết đi theo Tần Trạm, lửng lơ bất định là biểu hiện của kẻ nhu nhược.” Phùng Công hừ lạnh một tiếng, không nói gì.

Hồ tông chủ là gia tộc võ đạo truyên thừa qua các thế hệ, mà Phùng Công là một vị cao thủ võ đọa, đồng thời cũng là một con cá sấu trong giới kinh doanh, lơ lửng bất định, nhìn hướng gió mà đầu tư là thiên tính của thương nhân, cách nhìn của hai người tất nhiên khác nhau.

Lưu Chí Viễn không ngừng kêu gào, gần như tất cả mọi người đều biết Lưu Chí Viễn muốn giãm Tần Trạm để trèo lên.

Cách Tết còn hai ngày, một ngày nọ Lưu Chí Viễn đứng trên đỉnh núi Long An, lớn tiếng phẫn nộ quát: “Tần Trạm này chỉ là con rùa đen rúc đầu, căn bản không dám ứng chiến, tôi giết cậu ta cùng lắm trong vòng ba chiêu!” “Anh Tần có việc không ở nhà, anh đừng hét nữa.” Lúc này, bỗng nhiên Kiếm Hổ xuất hiện ở núi Long An.

Lưu Chí Viễn liếc mắt nhìn, lạnh giọng nói: “Anh là chó săn của Tần Trạm hả?” Kiếm Hổ biến sắc, có chút tức giận nói: “Tôi là bạn của cậu ấy.” “Bạn?” Lưu Chí Viễn cười phá lên: “Nói không chắc chắn như vậy, chỉ sợ chính anh cũng không tin nhỉ?” Kiếm Hổ kiên trì nói: “Chuyện này không liên quan tới anh, tôi chỉ khuyên anh một câu, thừa dịp người ta không có ở nhà tới kêu ầm ï không phải anh hùng hảo hán, truyên đi làm trò cười cho người khác.” “Tôi không tính là anh hùng hảo hán?” Sắc mặt Lưu Chí Viễn lạnh lùng: “Một con chó săn như anh cũng dám ăn nói bậy bạ trước mặt tôi, chán sống rồi đúng không!” Vừa dứt lời, đột nhiên Lưu Chí Viễn tung ra một chưởng!

Kiếm Hổ này chỉ là người bình thường, trước mặt một võ tông, hắn ta căn bản không có sức đánh trả, thậm chí cả cơ hội trốn cũng không có!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi