TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 379

Nghe được câu nói này, Tần Trạm lại quay người lại, nhìn về phía cậu Vương. “Lời này là thật sao?” Anh ngồi xuống và hỏi.

Cậu Vương cười đáp: “Đương nhiên là thật rồi, nhưng Tần Trạm này, tại sao tôi phải giúp cậu nhỉ? Người làm ăn theo đuổi lợi nhuận, tôi có thể nhận được lợi ích gì từ chuyện này đây?”

Tần Trạm híp mắt, nói theo kiểu nửa đùa nửa thật: “Nếu tôi nói tôi có thể che chở cho nhà họ Vương các người thì anh có tin không?”

Cậu Vương bật cười ha ha, đáp: “Nhà họ Vương như mặt trời giữa trưa, còn cần cậu tới bảo vệ nữa sao? Tuy chúng tôi không tham gia vào chuyện của giới võ đạo, nhưng cũng không chứng minh nhà họ Vương chúng tôi có thể bị xâu xé bởi bất cứ ai.”

Tần Trạm mỉm cười, bảo: “Vậy nếu cứu anh một mạng thì thế nào?”

“Cứu tôi một mạng?” Cậu Vương lại càng cười tươi hơn: “Ở thủ đô còn có người nào dám động vào tôi sao? Tần Trạm, tôi có thể giúp cậu, nhưng đừng nói những lời sáo rỗng như vậy.”

“Lời sáo rỗng?” Tần Trạm nở nụ cười: “Đêm nay tôi có thể cứu anh một mạng đấy.”

Cậu Vương phất tay, nói một cách hơi mất kiên nhẫn: “Tôi biết cậu không muốn nợ ân huệ của người khác, nhưng loại lời nói này thật sự không cần phải nói đâu.”

Sau đó, anh ta đưa một danh thiếp cho Tần Trạm, tên được viết bên trên là Trần Sinh Hùng, mà thông tin giới thiệu bên trên lại đơn giản đến cực điểm, chỉ có mấy chữ ít ỏi, thậm chí còn không thể xác định được thân phận.

“Trần Sinh Hùng là một người cái gì cũng biết.” Cậu Vương nói: “Đặc biệt là về các đại thế gia ở thủ đô, có hứng thú thì có thể tìm người đó thử xem.”

Tần Trạm cất danh thiếp đi rồi bảo: “Cảm ơn.”

Sau khi thu danh thiếp lại, anh cũng không vội vàng rời đi, mà ngồi lại, lặng lẽ chờ đợi điều gì đó.

Cậu Vương ngược lại cũng không nói gì, anh ta túm tụm lại với đám bạn đó của mình, rồi chơi đùa cực kỳ vui vẻ.

Đến hơn hai giờ sáng, cậu Vương đứng dậy chuẩn bị trở về.

“Tần Trạm, cậu vẫn chưa đi sao?” Cậu Vương hỏi.

Anh trầm giọng đáp: “Có người muốn giết anh.”

“Có người muốn giết tôi?” Anh ta bật cười: “Được rồi được rồi, cậu mau về đi, đừng nói lung tung nữa.”

Sau khi ném lại một câu này, anh ta dẫn một đám vệ sĩ của mình đi ra ngoài.

Từ sau khi trải qua sự việc lần trước, cậu Vương đã thuê bảy tám đại tông sư và một võ tông tam phẩm về làm vệ sĩ. Nguồn sức mạnh này quả thực cũng đủ mạnh mẽ, chỉ cần không gặp phải cao thủ hàng đầu, thì trên cơ bản có thể nghênh ngang mà đi.

Sau khi bước ra khỏi quán bar, cậu Vương ngáp một cái, nói: “Hôm nay có chuyện gì xảy ra vậy, mới hơn hai giờ sáng mà trên đường đã vắng tanh như chùa bà Đanh rồi.”

Vừa dứt lời, mấy vệ sĩ ở bên cạnh anh ta vội vàng tiến lên một bước, bảo vệ cậu Vương ở chính giữa.

“Cậu chủ Vương, có gì đó không hợp lý.” Một lão giả ở bên cạnh anh ta trầm giọng nói.

Người này có biệt hiệu là ông Chu, là một vị võ tông hàng thật giá thật, cực kỳ mẫn cảm với nguy hiểm.

Nhưng rất dễ nhận thấy, ông ta vẫn chậm một bước.

Xung quanh là một khoảng không vắng vẻ, ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy.

“Cậu Vương”

Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng truyền khắp bốn phương tám hướng.

Sau đó, chỉ nhìn thấy một người đàn ông mặc áo choàng đen và che mặt, chậm rãi bước ra.

Trên người gã mang theo một luồng khí tức u ám, không biết đã giết bao nhiêu người mới có thể đúc ra được khí tức lạnh lùng như vậy.

“Hỏng rồi.” Sắc mặt của ông Chu hơi thay đổi: “E rằng chúng ta đã rơi vào huyễn thuật của cậu ta rồi.”

“Ông cũng biết huyễn thuật sao?” Người mặc áo choàng đen nhếch miệng cười, bảo: “Không hổ là con trai của nhà họ Vương ở thủ đô, ngay cả vệ sĩ cũng là võ tông tam phẩm.”

Cậu Vương nói với vẻ bối rối: “Anh, anh muốn làm gì? Tôi không biết anh nhé!”

“Tôi biết cậu không biết tôi, nhưng có người muốn tôi giết cậu.” Người mặc áo choàng đen nói một cách u ám.

“Đừng đừng, người đó cho anh bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả gấp mười!” Cậu Vương vội vàng nói: “Tôi có tiền, thứ tôi có chính là tiền!”

Người mặc áo choàng đen cười lạnh, đáp: “Cậu có cho tôi bao nhiêu tiền cũng vô dụng thôi, cậu Vương, vẫn nên ngoan ngoãn chịu chết đi!”

“Mau giết anh ta ngay!” Cậu Vương vội vàng hô lớn với mấy vệ sĩ ở bên cạnh.

Ông Chu tiến lên một bước, lạnh giọng quát: “To gan lớn mật, tôi thấy cậu là muốn tự tìm đường chết đây mà!”

Vừa dứt lời, ông ta lập tức ngưng tụ chân khí ở hai tay, “vù” một tiếng đã xông về phía người mặc áo choàng đen kia!

Người mặc áo choàng đen hừ lạnh một tiếng, gã giơ bàn tay giống như móng vuốt khô rồi ấn mạnh xuống. Cơ thể của ông Chu lập tức đập mạnh xuống đất từ giữa không trung!

Sau đó, người mặc áo choàng đen lại giơ hai tay lên, giữa những tia sáng lóe lên, sau lưng của ông Chu lập tức bị ánh sáng màu đen dày đặc bao phủ, ghìm chặt ông ta trên mặt đất!

“Á, á!” Sau khi bị ánh sáng đó bao phủ, cơ thể của ông Chu bị ăn mòn từng chút một!

Một hình ảnh máu me như vậy khiến cậu Vương sợ đến mức hai chân run rẩy, đến đứng cũng không vững nổi!

Chỉ chốc lát sau, cơ thể của ông Chu đã bị ánh sáng màu đen đó hấp thụ hoàn toàn.

Mà người mặc áo choàng đen ở cách đó không xa thì lại liếm đầu lưỡi một cách thỏa mãn, vẻ mặt rất sảng khoái.

Ngay cả ông Chu còn bị trấn áp trong chớp mắt, những vệ sĩ khác lại càng không đáng để nhắc tới hơn. Bọn họ thậm chí còn chẳng có ý định phản kháng, mà quay đầu bỏ chạy.

“Tân, Tân Trạm!” Cậu Vương ra sức hét khắp bốn phía: “Tần Trạm, mau tới cứu tôi, mau cứu tôi!”

Đáng tiếc, xung quanh chỉ là một khoảng không trống trải, nào có bóng dáng của Tần Trạm?

“Đừng gọi nữa, vô dụng cả thôi.”

Người mặc áo choàng đen cười lạnh và bảo: “Trúng huyễn thuật của tôi ròi, không ai có thể vào được đâu, cậu Vương, cậu vẫn nên ngoan ngoãn hợp tác đi.”

“Âm ầm!

Ngay đúng lúc này, một mảng không gian đột nhiên phát ra một tiếng nổ lớn!

Thế giới rộng lớn giống như đang sụp đổ từng chút một.

Ánh sáng màu vàng giống như ánh mặt trời xuyên vào trong thế giới nhỏ bé này!

Tần Trạm nhíu mày nói: “Đây là thuật pháp gì mà lại có sức mạnh có thể kiểm soát được không gian? Thật khó tin?”

“Tần, Tần Trạm, cuối cùng cậu cũng tới rồi!” Trong nháy mắt nhìn thấy Tần Trạm, cậu Vương ba chân bốn cẳng chạy tới ôm đùi anh.

Tần Trạm cười bảo: Cậu Vương, nơi này có nhiều người như vậy, hãy chú ý hình tượng chút đi.”

Lúc này, anh ta mới phát hiện ra thế giới trước mặt đã trở lại bình thường, ở cửa quán bar cũng chật kín người.

Tần Trạm liếc mắt nhìn người mặc áo choàng đen, lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc thì thuật pháp này của anh là gì? Tại sao tôi lại không phát hiện ra được trận pháp đã được bố trí từ trước?”

Người mặc áo choàng đen im lặng không nói, sau đó gã lạnh giọng đáp: “Tân Trạm, ngày chết của cậu cũng sắp tới rồi, ha ha ha.”

“Ngày chết của tôi?” Anh nhíu mày: “Rốt cuộc thì anh là ai? Còn nữa, nguồn khí tức đó của anh đến từ đâu?”

Nhưng người mặc áo choàng đen không trả lời, gã ta nhẹ nhàng giẫm lên mặt đất, trong nháy mắt đó, toàn bộ cơ thể đã biến mất không còn thấy bóng dáng đâu.

Tần Trạm thả thân thức của mình ra, nhưng lại phát hiện ra mình hoàn toàn không có cách nào bắt được bóng dáng của gã.

“Biến mất rồi sao?” Tân Trạm sờ cằm nghĩ ngợi một lát, rồi thấp giọng bảo: “Phỏng chừng là dùng phương pháp giống với của Diệp Thành đây mà.”

“Tần, Tân Trạm, cảm ơn cậu đã cứu tôi một mạng, cậu nói đúng lắm.” Cậu Vương không ngừng nuốt nước miếng và nói.

Tần Trạm nhìn về phía cậu Vương, hỏi: “Sao anh lại đắc tội với loại người này?”

Cậu Vương ra sức lắc đầu, đáp: “Tôi cũng có biết đâu, anh ta nói có người muốn giết tôi, tôi cho anh ta tiền anh ta cũng không chịu.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi