TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Với năng lực của nhà họ Địch, mời một sát thủ hoàn toàn không khó, Địch Thân Kình lập tức xử lý chuyện này.

Sau đó, ông ta lại nhấc điện thoại, gọi cho cụ Tô.

Dương Nghị ngồi trên sô pha, trong tay hết điếu này đến điếu khác không ngừng hút.

Anh ta gọi điện cho người đàn ông bắt cóc kia, nhưng không gọi được, cho nên trong lòng cảm thấy không nắm chắc.

“Chồng ơi, rốt cuộc có chuyện gì, có thể nói cho em biết không?” Lâm Khinh Thiền thấy anh ta như vậy, dự cảm không may kia lại càng nghiêm trọng.

Dương Nghị liếc nhìn cô ta, không kiên nhẫn nói: “Câm miệng đi! Đừng phiền ông đây!”

Chính vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng động.

Dây cung trong lòng Dương Nghị căng chặt, anh ta đột nhiên đứng dậy, nhìn về phía ngoài cửa sổ, kinh ngạc hỏi: “Ai?”

Rất nhanh, một người đàn ông đeo mặt nạ bước vào.

Dương Nghị thấy vậy, sắc mặt trở nên khó coi, anh ta hoảng sợ lùi về sau hai bước nói: “Anh…anh là ai? Anh muốn làm gì? Bảo vệ, bảo vệ!”

Người đeo mặt nạ lạnh lùng nói: “Có người bỏ tiền, bảo tôi lấy mạng cậu.”

Dương Nghị nghe thấy câu này, không nói hai lời, xoay người bỏ chạy.

Nhưng tốc độ người đeo mặt nạ cực nhanh, anh ta đi về trước một bước, nhanh chóng cản đường Dương Nghị.

“Đừng vùng vẫy nữa, cậu chạy không thoát đâu.” Người đeo mặt nạ cười lạnh nói.

Anh ta lấy một thanh chủy thủ từ trong túi ra, lắc lư trước mặt Dương Nghị.

Dương Nghị hoảng sợ tè ra quần, anh ta run rẩy nói: “Đại…đại ca, có phải anh nhầm rồi không…anh ta trả bao nhiêu tiền, tôi trả gấp đôi…à không, gấp ba! Xin anh tha cho tôi con đường sống…”

Người đeo mặt nạ cười lạnh nói: “Ngại quá, nghề nghiệp của tôi không cho phép tôi làm vậy.”

Nói xong, anh ta nắm chặt chủy thủ, hung hăng muốn đâm về phía cổ Dương Nghị.

“A!” Lâm Khinh Thiền hoảng sợ thét lớn, che mắt lại.

“Rắc!”

Chính vào lúc này, chủy thủ trong tay người đeo mặt nạ, đột nhiên bị gãy.

“Hửm?” Sắc mặt người đeo mặt nạ khẽ biến, vội vàng nhìn ra ngoài cửa.

Chỉ thấy Tần Trạm từng bước đi vào, sắc mặt anh lạnh lẽo như băng sương, khiến người ta toàn thân run rẩy.

“Cậu là ai?” Người đeo mặt nạ cau mày hỏi.

Tần Trạm cười lạnh nói: “Anh còn chưa có tư cách để biết.”

Người đeo mặt nạ giận dữ nói: “Lo chuyện bao đồng, muốn chết!”

Nói xong, anh ta ném Dương Nghị, nắm chặt chủy thủy đã gãy, nhún người nhảy lên!

Anh ta tựa như mũi tên rời cung, dùng tốc độ cực nhanh xông về phía Tần Trạm.

Chính vào lúc chủy thủ hiện ra trước mặt, Tần Trạm đột nhiên nhấc tay, tát lên mặt anh ta.

Gương mặt người đeo mặt nạ bị đánh đến vặn vẹo, cả người lập tức bay ra, đâm vào TV cực lớn trên tường.

“Tần…Tần Trạm, cám ơn cậu…” Dương Nghị nuốt nước bọt, không chút tiền đồ nói.

Tần Trạm lạnh lùng nhìn anh ta, đột nhiên lách người, đến trước mặt Dương Nghị.

Sau đó, chỉ thấy Tần Trạm nắm tóc Dương Nghị, nhấc anh ta lên, đầu gối hung hăng đạp lên bụng anh ta.

“Phụt!” Dương Nghị nôn một ngụm máu, cả người cong lại như con tôm.

“Tần Trạm, anh làm gì vậy?” Lâm Khinh Thiền hét lớn.

Tần Trạm không để ý cô ta, anh bóp cổ Dương Nghị, lạnh lùng nói: “Tôi tốt bụng giữ lại một con đường sống cho anh, anh lại dám ra tay với Tô Uyên…”

Cơ thể Dương Nghị bị Tân Trạm nhấc lên giữa không trung, hai chân không ngừng vùng vẫy.

“Tần Trạm, anh buông tay cho tôi!” Lâm Khinh Thiền hét lớn.

Sau đó, cô ta chạy đến trước mặt Tần Trạm, há miệng cắn lên cánh tay của Tần Trạm.

Tần Trạm lạnh lùng nhìn cô ta, thuận tay tát một cái lên mặt cô ta.

Cái tát này trực tiếp khiến khóe môi Lâm Khinh Thiền rướm máu, nôn ra máu.

“Hôm nay ai cản tôi người đó phải chết.” Tần Trạm lạnh lùng nhìn Lâm Khinh Thiền.

Lâm Khinh Thiền hé miệng, muốn nói gì đó, nhưng sau khi cô ta đón lấy ánh mắt lạnh lùng của Tần Trạm, sợ đến mức không dám nói câu gì.

Ánh mắt này, quá đáng sợ!

“Tần Trạm…cậu thả tôi ra…” Dương Nghị dùng hết sức lực toàn thân hét lên: “Là…là nhà họ Địch bảo tôi làm vậy, không liên quan đến tôi…”

“Nhà họ Địch?” Sắc mặt Tân Trạm lập tức trở nên khó coi hơn.

Trong lòng anh vô cùng ảo não thống hận, hận bản thân mềm lòng.

Nếu sớm giết chết Địch Thân Kình, chuyện hôm nay sao có thể xảy ra?

“Địch Thân Kình…” Tần Trạm bùng cháy lửa giận: “Tôi cho các người ba cơ hội, các người chẳng những không biết trân trọng còn được nước lấn tới…”

Cũng bắt đầu từ khoảnh khắc này, trái tim Tần Trạm đã trở nên cứng rắn, phàm là người đắc tội anh, sẽ không được khoan dung nữa.

“Tần Trạm…cậu tha cho tôi đi, tha cho tôi đi…” Sắc mặt Dương Nghị trở nên xám xịt: “Tôi xin thề sẽ không gây phiền phức cho cậu nữa…”

Tần Trạm lạnh lùng nhìn anh ta, nói:

“Muộn rồi!”

Tay Tần Trạm dùng sức, cổ Dương Nghị lập tức truyền đến tiếng “rắc”.

Sau đó, cổ anh ta gục xuống.

“A!” Lâm Khinh Thiền hoảng sợ ôm đầu thét lớn, một người sống sờ sờ, chết trước mặt cô ta như vậy, khiến trái tim yếu ớt của cô ta triệt để sụp đổ.

Tần Trạm bước qua, “bốp” một cái tát lên mặt cô ta.

“Cẩu nam nữ.” Sát ý Tần Trạm ngút trời.

Lâm Khinh Thiền liều mạng lắc đầu, khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem:

“Không liên quan đến tôi, tôi hoàn toàn không biết chuyện này…nếu không tôi nhất định sẽ ngăn cản anh ta..”

Lực đạo trong tay Tần Trạm càng lúc càng lớn, anh cắn răng, hận không thể xé nát Lâm Khinh Thiền.

Nhưng, cuối cùng anh vẫn buông tay, ném cô ta qua một bên.

“Tôi không giết cô.” Tần Trạm hít sâu một hơi: “Coi như trả ơn nuôi dưỡng cho ông cụ Lâm.”

Lâm Khinh Thiền bị dọa như một đống bùn nhão, mềm oặt dưới đất không nói được câu nào.

Tần Trạm lạnh lùng nhìn cô ta, quay đầu rời đi.

“Kiếm Hổ, chuẩn bị xe cho tôi, đưa tối đến tỉnh thành” Tần Trạm gọi điện thoại cho Kiếm Hổ.

“Bây giờ sao?” Kiếm Hổ sửng sốt hỏi.

“Ừm, bây giờ” Tần Trạm nói: “Tôi ở trước cửa đợi anh.”

Lần này, triệt để chấm dứt thôi.

Rất nhanh, Kiếm Hổ lái xe đến trước cửa.

Sau khi lên xe, Kiếm Hổ nhỏ tiếng hỏi: “Cậu Tần, anh gấp gáp đến tỉnh thành như vậy, có chuyện gì sao?”

Tần Trạm nhìn hắn ta, lạnh lùng nói: “Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.”

“Vâng, vâng…” Kiếm Hổ vội vàng gật đầu đáp lời.

Chính vào lúc này, điện thoại của Tần Trạm vang lên.

Điện thoại này không phải ai khác gọi đến, mà là cụ Tô.

“Cụ Tô.” Tần Trạm trầm giọng gọi một tiếng.

Cụ Tô vội vàng nói: “Uyên nhi đâu?

Con bé sao rồi?”

Tần Trạm nói: “Không sao rồi.”

Cụ Tô phẫn nộ nói: “Tần Trạm, chuyện này cậu có biết là ai làm không? Tìm ra hung thủ, tôi nhất định sẽ giết kẻ đó!”

Tần Trạm trầm mặc một lúc, nói: “Không cần, bọn họ rất nhanh sẽ chết.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi