TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 602

“Anh Trạm đúng là có mặt nhìn thật đấy, đây là món hàng đất nhất mà tôi từng mua, tỉnh ra cũng đã tốn mất của tôi ba mươi lăm tỷ đẩy

Trong lúc giới thiệu, Tăng Lực có chút đau lòng, nhưng trong lời nói lại khó có thể giấu được sự hạnh phúc. “Người bán có nói, hiệu quả phòng thủ của thứ này cực kỳ xuất sắc, có thể ngăn cản được một cú tấn công của vũ khí cấp thấp võ tông. Tăng Lực nói “Thử này là đồ giả đó.

Tần Trạm nhẹ nhàng nói một câu, khiến cho Tăng Lực ngay lập tức sững sở.

“Giả sao?” Khuôn mặt Tăng Lực lộ vẻ khó tin.

“Không thể nào.” Tóc Vàng không thể tiếp tục nhẫn nhịn nữa mà nói chen vào: “Người chủ bán hàng đã biểu diễn ở trước mặt chúng tôi mà, sức mạnh phòng thủ thật sự khiến người khác phải bất ngờ, hơn nữa sư phụ của tôi cũng nghiên cứu về đồ cổ nhiều năm như thế, sao có thể nhìn nhầm chứ “Im mồm” Tăng Lực hướng về phía Tóc Vàng quát một tiếng, cắt ngang lời anh ta.

Anh ta chấp tay hướng về phía Tần Trạm nói: “Anh Trạm, anh có thể nói cho tôi biết chi tiết nguyên nhân được không?”

Tân Trạm thở dài một tiếng, anh nhìn ra được Tăng Lực cũng không quá tin tưởng anh, chỉ là xuất phát từ sự rèn luyện của bản thân anh, mà bộc lộ một ít sự tôn trọng mà thôi. “Hiệu quả phòng ngự của thứ này quả thật không phải là giả, nhưng nó giống như một con nhím gai vậy, trong lúc phòng thủ cũng sẽ gây tổn thương tới chủ nhân của nó, vì vậy loại vũ khi phòng thủ này tôi không thấy nó có bất kỳ công dụng nào, gần như là vô bổ.

Tần Trạm nói. “Thứ chủ cửa hàng đó đưa là bảo vật cổ vô dụng nào đó, lại cộng thêm với một tấm bùa vô dụng nào đó, kết hợp lại thành một món đồ để đi lừa gạt người khác. Nếu như anh tin thì ngay lập tức bỏ đi đi, không tin thì thôi vậy. Tần Trạm nói xong cũng không ở lại giải thích thêm, quay đầu rời đi.

Đáy mắt Tăng Lực lóe lên tia sáng, suy nghĩ có chút do dự “Sư phụ, con thấy anh ta căn bản là nói nhắng nói cuội” Tóc Vàng hạ thấp giọng nói. “Nói không chừng lại thật sự có vấn đề đấy.”

Tăng Lực hút một hơi thật sâu. “Chủ cửa hàng đã hợp tác với chúng ta nhiều năm như vậy, hơn nữa cũng đã biểu diễn qua ở trước mặt chúng ta… Món đồ này còn có thể là giả sao?” Tóc Vàng cảm thấy khó tin mà nói. “Nói không chừng người này đã nhìn trúng bảo vật này, tính đợi chúng ta bán đi, sau đó anh ta sẽ ôm về tay mình ấy.

“Cậu im mồm, anh Trạm không phải loại người như vậy, cho dù thế nào đi chăng nữa thì cũng phải bỏ nó đi.

Tăng Lực lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn chăm chăm về phía hình bóng của Tân Trạm đang dần biến mất, nét mặt có chút do du.

Sau đó, Tân Trạm lại gặp lại Phương Hiểu Điệp, Phương Hiểu Điệp mới hở ra có một chút là mua một đống đổ, Tân Trạm đành phải trả tiền cho những thứ đó, toàn bộ đều cất giữ trong không gian lưu trữ đồ vật, sau đó hai người liền rời khỏi nơi này. Về phần Tăng Lực có bỏ pho tượng đi hay không, Tân Trạm căn bản là lười, không muốn quan tâm.

Anh chẳng qua là cảm thấy Tăng Lực không tệ, nên mới thuận tiện nhắc một tiếng nhưng nói nhiều lại không hay. “Chiếc nhẫn dùng để cất giữ này tuyệt thật đấy, nếu như em có một cái thì em có thể mua thật nhiều thứ rồi.” Trên đường trở về, Phương Hiếu Điệp có chút ngưỡng mộ đối với chiếc nhẫn của Tần Trạm.

“Này, Tân Trạm, nếu không thì em để anh xem một lần nữa rồi anh cho em chiếc nhẫn này nhé, anh thấy thế được không?” Ý tưởng kỳ quặc của Phương Hiểu Điệp khiến cho Tân

Trạm nhịn không được mà phun một ngụm nước. “Anh càng ngày càng nghi ngờ về việc chính là em cố ý để lộ cơ thể cho anh nhìn ấy” Tân Trạm đầy nghi ngờ hỏi. “Anh nói bậy” Hai má Phương Hiểu Điệp đỏ bừng, quay ngoặt đầu sang một bên. Đến tầm chiều, Phương Hiểu Điệp tiếp tục ra ngoài dạo chơi chỉ còn lại Tân Trạm ở lại trong khách sạn, một loạt các tấm bùa hiện ra trong không trung.

Kể từ sau sự việc mẹ của anh được cứu, Tần Trạm cành khẳng khẳng muốn theo học kỹ thuật làm bùa.

Chẳng một ai có thể đảm bảo bản thân có thể nhận được bảo vật vượt qua Thiên Phụ kia hay không, vì vậy mà Tần Trạm càng không từ bỏ con đường này.

Màn đêm rất nhanh đã buông xuống.

Tần Trạm và Phương Hiểu Điệp ăn xong bữa tối thì lái xe rời khỏi khách sạn.

Khi tia sáng cực quang của đảo Cực Quang xuất hiện sẽ nhanh chóng lan ra khắp toàn bộ hòn đảo, rất nhiều người thích dã ngoại ở đây, quan sát cảnh đẹp tuyệt mỹ giữa không gian đêm vắng lặng.

Điều này không những mở rộng tầm mắt mà ta dường như còn có thể chim đảm bản thân vào trong tầng cực quang kia, việc quay phim chụp ảnh cũng trở nên nhẹ nhàng thoải mái hơn nhiều.

Tần Trạm không có quá nhiều hứng thủ đối với tia cực quang, nhưng nếu muốn tìm thấy được bí mật của đảo Cực Quang thì phải đợi tới sau hừng đông, vì vậy anh cũng không thể rời đi.

Hai người lái xe một đoạn, tới một vùng hoang vu hẻo lánh, sau đó thì tìm được một vùng lưng chừng núi bằng phẳng, bắt đầu dựng lều, đốt lửa trại sưởi ấm. kỹ năng nấu nướng của Tân Trạm thuộc dạng thượng thừa, mùi hương của đồ chiến đồ nướng tỏa ra khiến Phương Hiểu Điệp không ngừng chảy nước miếng, cũng thuận tiện uống không ít bia.

Khung cảnh tuyệt đẹp của cực quang nhanh chóng xuất hiện, Phương Hiểu Điệp ban đầu còn cực kỳ vui vẻ thích thú, nhưng không lâu sau đó thì bắt đầu mơ mơ màng màng, cuối cùng mặt càng lúc càng trĩu nặng rồi ngủ thiếp đi.

Tần Trạm đưa cô nhóc vào trong lều, còn bố trí trận địa xung quanh, phòng trừ trường hợp bất trắc xảy ra.

Sau khi anh phán đoán phương hướng một lát thì nhanh chóng rời khỏi nơi này. Môi trường địa lý xung quanh đảo Cực Quang bằng phẳng, ở giữa có những rặng núi hùng vĩ vắt ngang, vì vậy vị trí sinh sống của những người khách du lịch đều nằm dọc theo phạm vi bên ngoài của đảo. Mà cái mật thất lại nằm trong trung tâm của những dãy núi kia.

Tân Trạm đặt chân lên Phi Kiếm, không cần phải vượt thử thách chông gai, nhanh chóng bay tới khu vực trung tâm của hòn đảo Cực Quang.

Giữa lúc giao hòa giữa trời và đất, những dãy núi cao sừng sững tưởng chừng có chạm đến tầng mây đã hiện ra trước mắt.

Thế nhưng điều đáng chú ý là, nhưng trong số những ngọn núi nằm ở trung tâm của những ngọn núi hai bên thấp ở giữa cao lại là một dãy núi bị gãy từ giữa, giống hệt như một ngón tay bị gãy.

Trong mắt của Tần Trạm ảnh lên vẻ phiền muộn.

Theo như tài liệu chính xác của Tăng Lực, bên trong đảo Cực Quang này, đã từng có chín đỉnh núi, đỉnh ở chính giữa là đỉnh núi cao nhất.

Có một tông đường hùng mạnh được gọi là Vạn luyện tổng đã xây dựng nền tảng nơi đây, kinh doanh một được khoảng thời gian rất lâu.

Sở trưởng của Vạn luyện tông là rèn đúc vũ khí, bọn họ đã từng chế tạo ra vô số bảo vật Thiên Phụ, hơn nữa đã tâm của bọn họ không dừng lại ở đó, tất cả những thành viên của Vạn luyện tông đều điên cuồng muốn tạo ra một loại bảo vật có thể vượt qua cả Thiên Phụ.

Bọn họ bỏ ra không biết bao nhiêu công sức nỗ lực tìm kiếm bảo vật, hao phí vô số sinh mạng, mãi tới hàng trăm năm sau, bảo vật này thật sự đã được bọn họ chế tạo ra.

Vào ngày mà bảo vật được hoàn thành, vô số môn đồ đã tụ hợp trên đỉnh núi chính, muốn được chứng kiến tận mắt mắt thấy tai nghe cảnh tượng hoành tráng này, thế nhưng sự việc kinh khủng cũng đồng thời xảy ra vào lúc này.

Trên bầu trời mây đen che phủ, sấm chớp ầm ầm, trong tiếng sấm không ngừng đó, là hàng loạt các thiên thạch rơi xuống.

Dãy núi chủ yếu mà Vạn luyện tông hoạt động đã bị đánh tan tác hơn phân nửa, vô số những người trong Văn Luyện Tông cũng bị sấm chớp thiên lôi đánh chết trong trận thiên thạch đó

Vài năm sau Vạn luyện tông đã biến mất trong dòng lịch sử dài dằng dẳng.

Đương nhiên, truyền thuyết phía trên là do Tăng Lực tìm đủ mọi cách tìm hiểu, thế nhưng dựa vào những hình ảnh vừa lóe lên trong đầu của Trương Chí Lâm mà anh đã từng nhìn thấy mà nói, cách nói này thật sự cũng đáng tin.

Đang miên man suy nghĩ, một làn sương bay ra, từ ngọn núi dẫn dày đặc xuất hiện, từ từ che phủ toàn bộ ngọn núi, tách biệt bên trong và bên ngoài, dường như đang bày ra một trận địa nào đó để bảo vệ ngọn núi.

Sắc mặt của Tân Trạm biến đổi, sương trắng xuất hiện, bí mật hé lộ.

Xem ra thời điểm thích hợp đã đến rồi,

Đến khi tới gần chỗ sương trắng kia, Tần Trạm mới kinh ngạc khi phát hiện ra chỗ sương mù ấy thật ra có tác dụng che đậy thần khí, ở bên trong sương mù, thần khí khó có thể xuyên qua năm thước.

Còn nếu chỉ dùng mắt thường mà nói, tầm nhìn tối đa hầu như chỉ được một thước, khó mà phân biệt được phương hưởng.

Chẳng trách cảnh giới bí mật này chưa từng có người thường nào xâm nhập vào được, tầng mây trắng xóa này, đã loại bỏ hoàn toàn tất cả những người cấp thấp.

Nhưng Tân Trạm không tiến vào trong đó từ chỗ này. Anh đi vòng một vòng, đi tới phía đông của dãy núi. Đây cũng là nơi mà Tăng Lực đã nói, có thể là nơi cất giữ thuốc.

Tân Trạm thu Phi Kiếm lại, hạ xuống mặt đất.

Anh có một loại trực giác, chỗ sương trắng kỳ dị này, là từ dưới đất đi lên thì hợp lý hơn. “Tại sao lại là anh nữa vậy.”

Tân Trạm vừa muốn đi vào, thì nghe thấy một giọng nói đây kinh ngạc vọng lên từ bên tai.

Anh quay đầu lại thì thấy hai người con gái cũng đang tiến về phía này.

Lông mày anh khẽ nhíu lại, Tần Trạm nhớ rõ hai người này chính là người con gái bí ẩn đã gặp qua ở chợ phiên ban ngày cùng với cô người hầu Lục Liễu. “Anh đang theo dõi chúng tôi đúng không”

Trong tay Lục Liễu cầm bảo kiếm, ánh mắt hoài nghi cùng cảnh giác nhìn về phía Tân Trạm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi