TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 679

Chẳng lẽ tình báo sai lầm, từ đầu đến cuối Tân Trạm không sao cả?

Tân Trạm lắng lặng đứng im, cảm thấy toàn bộ máu tươi trong thân thể đều đang sôi trào, anh mạnh mẽ ép mình nuốt ngược một ngụm máu xuống.

Lấy tu vi bây giờ mà sử dụng trảm thứ tám trong Chu thiên thập tam trảm vẫn hơi miễn cưỡng. Nhưng anh bắt buộc phải làm vậy.

“Bọn mày còn ai muốn thử không?” Tân Trạm dựng thăng kiểm Thanh Đồng, mũi kiếm chỉ thắng ra, sắc mặt mấy người trong Hội Phạn Thiên đều thay đổi, bọn họ rối rít lui lại. Tần Trạm chém ngang một nhát làm bọn họ sợ vỡ mật, không ai muốn trở thành Phận Tứ thứ hai.

“Nếu không muốn chết thì cút hết cho tao” Tần Trạm quát

Tất cả mọi người đều sợ hãi, có ý muốn bỏ chạy.

“Đừng rối loạn, cậu ta chỉ là nó mạnh hết đà mà thôi. Phạn Nhị nhìn chằm chằm vào Tân Trạm, đột nhiên hét lớn Mấy người còn lại đều kinh ngạc nhìn về phía Phạn Nhị.

“Nếu như cậu ta thật sự không bị thương, chúng ta đã chết từ lâu rồi, cậu ta còn phải uy hiếp chúng ta sao?” Phạn Nhị nói. Đám người cảm thấy hơi xấu hổ, lời này của Phạn Nhị đã chọc thẳng vào tim đen của bọn họ, cứ như khi đứng trước Tần Trạm không bị thương, bọn họ chỉ yếu ớt và vô dụng như đống củi mục. Nhưng sự thật lại chính là như thế. Nếu Tân Trạm còn đủ mạnh mẽ, vậy sao anh có thể để bọn họ còn sống được? Khi thể của đám người lại bắt đầu tăng lên. Tần Trạm thở dài, đúng là bọn khốn này không dễ lừa, dù sao cổ ý phô trương thanh thế cũng không phải kể lâu dài. lớn.

“Chúng ta vây quanh mà không giết, từ từ tiêu hao thể lực của cậu ta.

Phạn Nhị tươi cười tối tăm và đầy vẻ nguy hiểm, độc ác. Gã móc ra một thứ hình cầu đen sì, bên trong mịt mù khỏi đen đồng thời phát ra từng tiếng rên la thảm thiết. Mấy người khác cũng lấy ra báu vật của riêng mình. Ngay sau đó, mấy con ác quỷ gào thét tấn công về phía Tần Trạm. Tân Trạm vung kiếm chém giết, nhưng ngay lập tức lại có ác quỷ đột kích, đột nhiên linh khí của Tân Trạm bị đứt đoạn, bước chân anh hơi lảo đảo. Mấy tên Phó hội trưởng nhìn thấy vậy, đôi mắt lập tức lóe sáng. Đúng là Tân Trạm chỉ đang cố chống đỡ “Cùng tiến lên đi.” Mấy người kia áp sát về phía Tân Trạm.

“Đi thôi!” Tân Trạm cảm giác càng ngày càng không ổn, kéo tay Lâm Tuyết Trinh, giảm lên kiểm Thanh Đồng, nhanh chóng bỏ chạy.

“Xung quanh đã bị bọn tao bày trận rồi, để xem mày có thể chạy đi đâu!” Phạn Nhị gào thét. Tần Trạm ôm lấy Lâm Tuyết Trinh, cố gắng bay thật nhanh. Nhưng mà phía trước đều bao phủ bởi sương đen, xung quanh càng ngày càng tối tăm, rất cuộc không còn nhìn thấy gì nữa.

“Grào!”

Trong màn đêm đột nhiên có một đôi mắt đỏ tươi phát sáng lên.

Một bóng ma giơ đôi móng vuốt sắc bén ra, tấn công về phía sau lưng Tần Trạm. Tần Trạm đã sớm có đề phòng, kiểm Thanh Đồng lóe lên, bóng ma kia hét thảm thiết, hóa thành một làm khỏi đen. Nhưng khỏi đen dập dờn một chút rồi nhanh chóng hoàn vào màn sương đen.

“Hình như trận pháp này rất giống trận pháp lớn trong Hội võ đạo ở Thủ Đô.” Âm Thuần nói.

“Lúc nào Hội Phạn Thiên này nào cũng dính đến ác quỷ, xác chết, đúng là làm người ta buồn nôn.” Tần Trạm gật đầu nói.

“Cho tôi ra ngoài đi, tôi có thể cảm nhận được mở vàng thau lẫn lộn này trong sương đen”

“Cậu nhớ cẩn thận đấy!” Tân Trạm gật gật đầu, Âm Thuần chui ra khỏi cơ thể Tân Trạm, hóa thành một luồng khỏi đen, nhập vào bên trong trận pháp.

Tần Trạm dặn dò một tiếng, thay đổi phương hướng, lại lần nữa lao nhanh ra ngoài. Trong quá trình đó, những bóng ma không ngừng chui ra, còn có đệ tử của Hội Phạn Thiên đánh lên đều bị anh chém chết trong một nhát. Nhưng càng ngày chân mày Tân Trạm càng nhíu chặt.

Không lâu sau đó, Tần Trạm bay lướt qua mặt đất, xác chết của đám người áo đen liên tục tăng lên, toàn bộ đều mất mạng trong một chiều kiếm. Đám người đến đánh giết Tân Trạm không chỉ có Phó hội trưởng của Hội Phạn Thiên, mà còn có rất nhiều đàn em cấp dưới. Tất cả đều bị Âm Thuận đang che giấu thân hình trong sương đen giết chết. Nhưng mà điều làm Tân Trạm cảm thấy buồn phiền là, anh đã dạo qua một vòng trong căn nhà cổ này rồi, vậy mà không tìm thấy chỗ thủng nào trong trận pháp.

“Phù Ma! Nếu như tôi sử dụng Viêm Ma Thể thì có thể phá vỡ vòng vây, chạy thoát ra ngoài không?” Tần Trạm hỏi. Anh muốn sử dụng lại thủ đoạn trước đó đã dùng với Hội võ đao.

“Không thể được!” Phù Ma nói: “Mặc dù trận pháp này trông khá giống trận pháp lúc trước, nhưng mà trận pháp kia chủ yếu là để vây khốn người ta lại, còn trận pháp này thì dùng để giết người. Mà trận pháp này còn nhỏ hơn nhiều, trận pháp càng nhỏ thì càng cô đọng, rất khó tìm ra lỗ hổng “Đương nhiên nếu cậu học được thuật trận pháp của mẹ cậu thì có lẽ sẽ phá giải được, mẹ cậu là một thiên tài trong phương diện bày trận đấy!” Phù Ma cảm khái. Tân Trạm cũng thở hắt ra, xem ra sau này khi trở về phải học ít trận pháp của mẹ cho tốt mới được.

“Ha ha ha! Tao bắt được mày rồi.” Nhưng vào ngay lúc này, sương đen sôi trào. Hai người Phó hội trưởng của Hội Phạn Thiên đi ra. Trong tay mỗi người đều cầm trong tay món bảo vật của mình, thả ra vô số ác quỷ, sai chúng nhào về phía Tân Trạm.

“Đi mau!” Tần Trạm không muốn lằng nhằng với bọn chúng, quay đầu bay đi.

“Đừng tưởng chỉ có mình mày mới bay được” Hai tên Phó hội trưởng kia hét lớn, cơ thể hòa vào sương đen, lơ lửng bay lên.

“Đáng chết.” Tấn Trạm thầm mằng một tiếng. Từ khoảnh khắc đó, ưu thế lớn nhất của Tân Trạm cũng bị mất. Ba người bay nhanh, một trước hai sau, nhưng đột nhiên Tân Trạm ngừng lai.

“Chu thiên thập tam trảm, trảm thứ bảy

Tân Trạm hét lớn một tiếng, kiếm Thanh Đồng lấp lóe ảnh ảnh, khí thế vô cùng mạnh mẽ. Hai tên Phó hội trưởng kia giật mình, lần lượt tránh đi. Nhưng mà bỗng nhiên Tân Trạm thu kiểm quay người, tăng tốc chạy trốn.

“Đáng chết! Cái tên này dám giỡn mặt với chúng ta!” Hai người kia vừa sợ vừa giận, lại tiếp tục đuổi theo. Tần Trạm lại lần nữa quay đầu, sử dụng Thánh nhân chi quyền một lần nữa. Hai người kia lại né tránh, nhưng vẫn là chiêu giả.

“Thăng ranh này quá gian trả rồi! Chúng ta chia ra, bao vây từ hai phía đi.” Phạn Thất hừ nhẹ, sau đó chia ra, gã và Phạn Ngũ bọc trái bọc phải, biến mất trong làn sương đen. Lần này Tần Trạm đã bị rơi vào tình huống vô cùng khó khăn. Anh đang suy nghĩ xem phải giả bộ như thế nào, chỉ có một người né tránh, nhưng đổi lại người kia đang rút dần khoảng cách. Nếu cứ như vậy thì chạy đi không phải là cách hay, rất có thể sẽ đụng phải người khác, vậy thì càng phiền phức. Đột nhiên Tân Trạm dừng bước, lại một lần nữa nhảy lên, hai tay giơ kiểm.

“Lại nữa à?” Phạn Ngũ vô cùng tức giận. Suốt đoạn đường này, bọn họ đã bị Tần Trạm giỡn mặt nhiều lần, lần nào cũng đều là chiêu giả, bọn họ còn phải hoảng hốt tránh né, máu nóng dâng lên ngập đầu.

“Tao không tin lần này mày ra chiêu thật” Phạn Ngũ nổi giận, dứt khoát không tránh nữa, cầm thấy thanh thương và xông thẳng về phía trước. Phạn Thất lại lập tức tránh ra, nhất kiếm này là chiêu thật. Mắt thấy ánh sáng trên kiếm Thanh Đồng của Tân Trạm càng lúc càng chói mắt, khí thế mạnh mẽ đáng sợ không ngừng dâng lên, Phạn Thất hét lớn nhưng đã muộn.

Tân Trạm chém xuống, trên thân kiểm Thanh Đồng bùng phát ra một trăm kiểm khí, tựa như một con rồng, điên cuồng phóng về phía Phan Ngũ. Sắc mặt Phạn Ngũ lập tức thay đổi, gã năng thương lên định cản lại. Kiểm khi hình rồng gào thét, đầu tiên vang lên những tiếng ầm ầm, phá vỡ khi thể Hóa cảnh, sau đó đập thẳng vào ngực Phạn Ngũ.

“Á.” Phạn Ngũ phát ra tiếng hét thảm thiết, lồng ngực gã xuất hiện một lỗ thủng, gã ngã xuống đất. Tân Trạm thở hổn hền, máu tươi dâng lên cuống họng, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi. Mà ngay lúc này, Phạn Thất năm lấy cơ hội, kiềm dài như rắn độc đâm về phía Tân Trạm.

“Anh rể cẩn thận!” Lâm Tuyết Trinh bổ nhào qua, không chút do dự ôm lấy Tân Trạm từ sau lưng. Dưới ánh mắt sợ hãi của Tân Trạm, cơ thể mềm mại của Lâm Tuyết Trinh run lên, kiểm của Phạn Ngũ xuyên qua thân thể cô ta, cô ta gục ngã trên người anh, máu nóng bắn ra tung tóe, thậm chí còn văng lên mặt Tân Trạm.

“Mẹ kiếp con điểm này!” Phạn Thất vô cùng tức giận rút kiếm ra, nếu như không có Lâm Tuyết Trinh ngăn cản, Tân Trạm không chết cũng sẽ bị thương nặng.

“Mày phải chết!” Hai mắt Tân Trạm lập tức đỏ lên. Anh đã không bảo vệ được Lâm Tuyết Trinh, ngược lại còn để đối phương chết đi vì bảo vệ mình. Bàn tay anh bắt trên không trung, mười hai viên ngọc tà hồn lập tức xuất hiện trong tay anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi