TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 691

Vật thuần dương vô cùng quý hiếm, Chúc Diệu đặc biệt nhắc nhờ anh phải chuẩn bị đầy đủ.

Sau khi Tân Trạm biết được, tạm dừng tu luyện trận pháp lại.

“Luyện đan được gì đây? Tần Trạm đứng trước lò luyện đan, để lộ khuôn mặt đầy suy tu.

Chúc Diệu đã thông báo xong, hội đấu giả giới võ đạo, dù tiền tài cũng có chút tác dụng. Nhưng tác dụng đó cực kỳ ít, cho nên Tân Trạm định mở lò luyện đan, chuẩn bị nhiều chút.

“Các loại bí cảnh sắp mở, thuốc chữa thương và thuốc giúp khôi phục tu vi nhanh chóng sẽ trở nên cháy hàng, ngày luyện đạn hôm nay hẳn nên lấy hai thứ này làm chủ.

Tần Trạm nhanh chóng xác định được phương hướng.

Một ngày trôi qua, Tân Trạm liên tục luyện chế ra mười mấy lỗ đan dược.

Mấy lô trước Tần Trạm định dùng riêng, cho nên chỉ sử dụng đan lỗ luyện chế.

Còn mấy lô cuối cùng, Tân Trạm lấy Thông Thiên Đỉnh ra, luyện chế ra đan dược chữa thương loại cực phẩm.

Sau đó anh chia thuốc thành hai nửa, một nửa giao cho Sào Ngõa.

Trước đó Sào Ngõa phụng mệnh Tô Uyên, chạy tới Tân Môn đưa dược vương Hỏa Liên tới.

Nhưng dù anh ta đã cố gắng đuổi theo thì vẫn chậm một bước.

Tô Uyên cùng anh ta đều không ngờ rằng, tốc độ thu thập dược vương của Tần Trạm quá nhanh, chỉ mới một tuần mà đã góp đủ linh dược, chữa khỏi cho Chu Cần “Cậu Trạm này, nếu cô chủ Uyên biết cậu trả lại dược vương đã luyện thành đan cho cô ấy, tôi sẽ bị trách phạt mất.” Sào Ngõa cầm bình đựng thuốc, tỏ vẻ bối rối

Tần Trạm mim cười, khi anh nhìn thấy đống thuốc Vương Liên Hoa kia, trong lòng cảm thấy ấm áp, Tô Uyên cũng đang cần linh dược, lại vì mình mà không tiếc nguy hiểm, đi tìm dược vương.

Tần Trạm muốn Sào Ngõa mang thứ này về.

Nhưng nghĩ lại, như vậy sẽ phụ lòng tốt của Tô Uyên. Thế là anh luyện chế thêm một lượng lớn đan dược. Anh tin rằng ở bên kia chân trời, Tô Uyên chắc chắn sẽ cần thứ này.

“Đưa qua là được rồi. Cậu yên tâm đi, Tô Uyên sẽ không từ chối đậu, như tôi sẽ không từ chối dược vương của em ấy vậy.” Tần Trạm nói.

Anh hiểu rõ Tô Uyên, tựa như Tô Uyên hiểu rõ anh.

Đan dược mà anh luyện chế, cô sẽ trân quý nó, không hề từ chối.

Sào Ngõa cầm lấy đan dược, ôm quyền rời đi.

Màn đêm dần buông xuống, Tần Trạm rời khỏi Tân Môn. Đến nơi đã hẹn trước với Chúc Diễu, hai người ngồi lên một chiếc xe hơi, nhanh chóng rời khỏi thủ đô.

Vùng ngoại ô Tây Bắc, núi non trùng điệp, con đường kéo dài trông như một nơi hoang vắng không chút hơi người.

Nhưng nơi tổ chức hội đấu giá của Vấn Tông nằm khuất trong một tòa nhà bí ẩn giữa núi.

Hai người xuống xe, Tân Trạm nhìn xung quanh, tấm tắc chặc lưỡi, lấy đó làm lạ lắm. Nếu như không có Chúc Diêu dẫn đường, đoán chừng mình sẽ không phát hiện trong núi này vậy mà có một nơi đi thông qua.

Bên ngoài hội đấu giả có người chuyên phụ trách đăng ký. Bên cạnh có không ít võ giả có khí tức mạnh mẽ đang đợi đi vào.

Phần lớn đều có tu vi bậc Đại Võ Tông trở lên, thậm chỉ còn có cường giả bạc hóa cảnh. Có không ít người vừa thấy Chúc Diệu đã qua chào hỏi cô có người còn cười rạng rỡ.

Tân Trạm cười nhạt một tiếng, không hổ là thánh nữ nhà họ Chúc, có danh tiếng hơn mình nhiều. Hai người vừa mới xuống xe, hiện trường đã rối loạn thành một nùi.

“Là Cổ Minh Ân của phái Lĩnh Nam Kiếm, đứng thứ bảy trong Bảng Anh Hùng “Nghe nói kẻ này có triển vọng trở thành trưởng lão trẻ tuổi nhất phải Lĩnh Nam Kiểm. Quả nhiên dáng vẻ thật chững chạc.”

“Trông tu vi thì chắc đã đến hóa cảnh rồi.”

“Đâu chỉ có vậy, một năm trước cậu ta đã đột phá hóa cảnh rồi.”

Đám người bàn tán ầm ĩ, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào một thanh niên áo xanh.

“Phải Lĩnh Nam Kiếm, một trong ba phải.” Tần Trạm cũng nhìn thấy thanh niên kia, trong lòng khẽ động.

Nhưng mà Cổ Minh Ân không ở lại lâu, nhanh chóng bước vào hội trường.

“Bảng Anh Hùng mà người ta nói đến là gì?” Tân Trạm hỏi một câu khiến Chúc Diêu bật cười.

“Bảng Anh Hùng là danh sách những thanh niên xuất sắc khắp thiên hạ được đạo tổng thu nhận, tu luyện thực lực “Anh cũng có tên trên bảng đấy. Chúc Diêu nhìn Tần Trạm một cái, nói: “Anh đánh bại Đổng Thiên Lâu, chiếm vị trí của gã, đứng thứ mười tám “Cô xếp thứ mấy?” Tần Trạm hỏi.

“Cao hơn anh một chút, tôi đứng thứ mười hai.” Chúc Diêu “Vậy xem ra tên Cổ Minh Ân này mạnh hơn cả tôi lẫn cô rồi.”

Tần Trạm nói.

“Vậy thì chưa hẳn, nếu anh đánh thắng Cổ Minh Ân, anh sẽ thay chân được anh ta.” Chúc Cao dụ dỗ.

“Sau đó anh lại để cho tôi, tôi lập tức có thể nhảy lên thứ bảy “Cô nghĩ nhiều rồi” Tần Trạm im lặng.

“Có nhiều cường giả như vậy, Vấn Tông này thật sự không sợ có chuyện ư?” Tần Trạm suy nghĩ rồi hỏi.

“Anh quan sát kỹ xem, bốn phương tám hưởng nơi này đều là người Vẫn Tông đấy! Chúc Diêu cười nói.

Tần Trạm mở thần thức, quả nhiên phát hiện ở những góc hẻo lánh đều có cao thủ đứng canh. Chỉ riêng cường giả bậc hóa cảnh đã trên năm người rồi.

Quả nhiên, nếu muốn mở hội đấu giá thì người chủ trì nhất định phải có thể lực mới làm được. Rất nhanh, Tần Trạm và Chúc Diệu đã đến được địa điểm đăng ký.

Tần Trạm nhìn lướt qua sổ ghi chép, phát hiện có tên của Đăng Ngạo và Hàn Cửu Thiên.

Sau khi ghi tên, hai người liên đi vào.

Mà ngay lúc này.

Một âm thanh lạnh lùng vang lên phía sau hai người. *Câu là Tân Tram?”

Tiếng nói âm trầm lạnh lẽo này khiến xung quanh lập tức chìm vào tĩnh lặng.

Rất nhiều người nhìn về phía bên này.

Tân Trạm bằng quay đầu, phát hiện người nói là một na thanh niên trẻ tuổi, khoác bộ áo trắng lộng lẫy, khuôn mặt tràn đầy ngạo khí.

“Hình như tôi không quen cậu.” Tần Trạm nhíu mày.

“Cậu không cần biết tôi.” Thanh niên kia đi tới, dùng ánh mắt cao ngạo nhìn xuống Tân Trạm nói: “Là cậu đánh thắng Đồng Thiên Lâu ư “Tên Đổng Thiên Lâu này đúng là càng ngày càng ra dáng phế vật, thậm chí đến cả một tên rác rưới ngoại giới cũng không đánh lại, đúng là sỉ nhục người làm bạn với gã.” Thanh niên hừ lạnh nói, tỏ vẻ hơi khó chịu.

“Người này là người nhà họ Tào, tên là Tào Phá Địch, một trong tâm gia tộc lớn nhất, gã chơi với Đổng Thiên Lâu đã lâu, thường xuyên tranh đấu, sau khi anh đánh bại Đổng Thiên Lâu rồi, gã lại cảm thấy như rước nhục vào thân. Chúc Diêu đứng một bên nhỏ giọng nói: “Gã đứng thứ mười chín trong bảng xếp hạng anh hùng.

“Thứ mười chín

Mặt Tần Trạm giật giật.

Còn thấp hơn Đổng Thiên Lâu một bậc.

“Đánh một trận với tôi đi, tôi muốn để người trong thiên hạ biết tên Đồng Thiên Lâu kia không xứng để đánh đồng với tôi.

Tào Phả Địch nói.

“Không có hứng. Tân Trạm cười lạnh nói.

Tân Trạm nói xong thì quay người định rời đi. Tào Phả Địch lại biến sắc, cơ thể chớp động cản đường của

Tần Trạm.

“Không dám so à, cậu sợ phải không?” Tào Phá Địch cười lạnh.

“Nếu như cậu không dám, vậy thì quỳ xuống thừa nhận không bằng tôi đi, tôi sẽ bỏ qua cho cậu”

Tào Phá Địch chỉ vào dưới chân mình.

“Đến cả Đổng Thiên Lâu cậu cũng không thắng nổi, vậy thì không có tư cách khiêu chiến tôi.” Tần Trạm nói.

“Đồ phế vật chưa thăng lên cảnh hóa mà cũng dám cuồng vọng như thế”

Tào Phá Địch là cần cười to, gã quả thật bại dưới tay Đổng Thiên Lâu, nhưng gã cho rằng Tần Trạm có thể thắng nhất định là do may mắn, cho nên nếu đánh thắng Tân Trạm, gã có thể cao hơn một bậc.

Tào Phá Địch hét lớn một tiếng, uy áp to lớn bằng nhiên bộc phát, cuồn cuộn lao thẳng tới Tần Trạm như nước sông

Gã định dùng uy áp để ép Tân Trạm khuất phục.

Khí tức điên cuồng tuôn ra khiến các võ giả xung quanh bị chấn động, vội vàng lùi lại

Tần Trạm mặt không đói sac, đứng im không hề nhúc nhích. Thân thể như cây thương đứng thẳng, ánh mat nhin chăm chăm Tào Phá Địch.

Khuôn mặt Tào Phá Địch càng âm trầm, uy áp không ngừng tăng lên.

Gạch đá dưới chân Tân Trạm không chịu nổi sức ép này, phát ra từng tiếng nổ âm vang rồi sập xuống.

Một vài cường giả thấy cảnh này thì tỏ vẻ kinh ngạc. Sức ép của hóa cảnh không phải là thứ mà Đại Võ Tông có thể chịu được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi