TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 697

“Chỉ có hai phần, nhưng dù sao cũng là cơ hội, nếu như không cứu chữa, ông nội chỉ có một con đường chết.

Tròng mắt của Cổ Minh Ân lóe lên, dùng một luồng khí áp vậy chặt Cổ Thanh Uyên lại.

“Anh, anh!” Sắc mặt của Cổ Thanh Uyên không ngừng biến đổi.

“Em gái, thật xin lỗi, anh nhất định phải cứu ông nội, còn về ân tình của Tân Trạm đối với nhà họ Cổ chúng ta, sau này anh sẽ nghĩ biện pháp để đền bù, nhưng Tinh thạch thuận Dương, anh nhất định phải lấy được.”

“Tần Trạm, ra chiêu đi

Cổ Minh Ân hét lớn.

“Đồ khốn!”

Tân Trạm còn chưa phản ứng, từ phía xa xa lại đã truyền tới một loạt tiếng ho nhẹ.

Một lão giả chống gậy, chậm rãi đi tới.

“Ông nội.” Thấy ông lão, sắc mặt của Cổ Minh Ân biển đổi vô cùng rõ rệt.

Ông lão vậy mà lại không để ý thân thể, đích thân đi đến nơi này.

Một cái bạt tại rơi vào trên mặt của Cổ Minh Ân, Cổ Minh Ân lại không tức giận chút nào, yên lặng chịu đựng.

“Ông đã dạy cho cháu đạo lý làm người như thế hay sao?” Sắc mặt của ông lão vàng khè, lưng còng, hơi thở chết chóc tràn ngập bên ngoài cơ thể, ông ta vừa nói vừa không ngừng họ khan.

“Ông nội, là lỗi của cháu trai, mong ông nội không nên tức giận.” Cố Minh Ân đi qua đỡ lấy ông lão.

“Người sống cuối cùng cũng sẽ có lúc chết, tại sao mọi người lại muốn vì ông mà đi ngược lại với ý trời, còn Nghịch Nguyên đạn kia, hả lại là thứ có thể luyện chế ra được dễ dàng như vậy” Ông lão xúc động nói: “Có thể nuôi dạy được hai anh em các cháu thành người, lão phu có chết cũng không tiếc”

“Ông nội

Nhất thời, hai anh em Cổ Minh Ân đều không cầm được nước mắt.

Trong lòng của Tần Trạm đột nhiên cảm thấy hơi đau, nghĩ tới Tô Uyên và ông cụ nhà họ Tô, tiếp đó lại nghĩ tới nhà họ Lâm bất hiếu với ông cụ Lâm.

Anh chậm rãi đi tới.

“Tần Trạm, chuyện này thật xin lỗi. Chuyện này dừng lại ở đây, cậu đi đi thôi.” Cổ Minh Ân đứng thẳng người lên nói.

“Cậu Tân, Minh Diệu không biết thân phận của cậu, trước đó có nhiều xúc phạm, lão phu thay mặt nó nói xin lỗi với cậu” Ông lão cũng mở miệng nói.

“Các người mới vừa nói, là Nghịch Nguyên đan?” Lời nói của Tân Trạm khiến cho người của nhà họ Cổ hơi thay đổi sắc mặt.

“Đây là chuyện của nhà chúng tôi, không có liên quan đến người ngoài.

Cổ Minh Ân khẽ nhíu mày, thiện cảm đối với Tân Trạm đã giảm bớt đi không ít.

Thích nghe chuyện không may của nhà người khác, đồn thổi mua vui, anh ta rất không thích kiểu người như vậy.

“Các người hiểu lầm rồi.” Thấy được sự không hài lòng trong mặt của Cổ Minh Ân, Tân Trạm lắc đầu “Có thể tìm một nơi yên tĩnh, để cho tôi nói tỉ mỉ hay không. Nơi này không phải là chỗ tốt để bàn chuyện, Tân Trạm cũng không bằng lòng nói quá nhiều.

“Được.”

Cổ Minh Ân nhíu mày một cái, không biết Tân Trạm muốn nói gì. này.

Bọn họ ngồi lên xe hơi của chính mình, sau đó rời khỏi nơi “Sau ngày hôm nay, Bảng xếp hạng anh tài nhất định sẽ có sự thay đổi lớn”

Nhìn mấy người rời đi, có người âm thầm cười nói, “Không biết Tân Trạm và Cổ Minh Ân sẽ tiến lên vị trí thứ mấy. Có người hưng phần.

“Tóm lại, trận chiến này đã tạo thành một cái mở đầu cho cuộc chiến sắp mở ra ở trong Bí cảnh “Đến thời điểm đó, thiên tài các nơi quy tụ về một chỗ, những cuộc chiến đấu khẳng định sẽ không ít, có kịch vui xem rồi. đoi.

Những người này thì thầm nói nhỏ, ai cũng đều rất là mong

Cổ Thanh Uyên mời Tân Trạm tới một biệt viện ở ngoại ô

Thủ đô.

Mấy người vừa mới ngồi ổn định xuống, lời nói của Tân Trạm lại lần nữa dọa người.

“Nếu như là Nghịch Nguyên đan, vậy thì trên căn bản là không cần dùng đến Tinh thạch thuần Dương”

“Cái gì?”

Sắc mặt của hai anh em nhà họ Cổ đều biến đổi.

“Cậu cũng hiểu y học?” Cổ Minh Ân kinh ngạc.

“Anh, có lẽ là anh Tân Trạm thật sự hiểu những thứ này.” Cố Thanh Uyên cũng nghĩ đến, lúc đó cô ta trúng độc, Tần Trạm đã lấy đan dược ra để giải độc giúp cho cô ta.

“Nhưng mà, Nghịch Nguyên đan cũng không phải là đan dược thông thường. Đó là Linh đan cao cấp”

Cổ Minh Ân vẫn nửa tin nửa ngờ như cũ.

Tân Trạm, quả thực là một người quả trẻ tuổi, không thể khiến cho anh ta tin tưởng

Tân Trạm cũng không giải thích cái gì, anh lấy giấy bút ra, sột soạt viết xuống mặt giấy một hàng chữ “Đây là phương thuốc điều chế Nghịch Nguyên đan, các người xem tôi viết có đúng hay không

Cổ Minh Ân nửa tin nửa ngờ nhận lấy, nhìn mấy lần, lại giao cho Cổ Thanh Uyên, sắc mặt trở nên hết sức phức tạp.

“Phần lớn trong đó cũng giống nhau như đúc, nhưng được liệu mấu chốt lại hoàn toàn khác nhau.

“Tôi không biết Hồ thần y kia là ai, nhưng rõ ràng là toa thuốc của người kia có vấn đề” Tân Trạm nói.

Nghịch Nguyên đan này xuất phát từ toa thuốc của cha để lại, không có sai.

Tân Trạm đương nhiên là vô cùng chắc chắn.

“Hồ thần y kia từng là khách của nhà họ Khương. Chẳng lẽ là thật sự đã viết sai.” Nhìn thái độ chắc chắn của Tần Trạm, ông lão cũng có chút nghi ngờ.

“Khách của nhà họ Khương sao?” Tần Trạm cười cười.

“Có thể cậu không biết, ở trong ba tông tám nhà của Thế giới ẩn, nhà họ Khương đứng đầu về tài nghệ y học, chế thuốc. Khách đến ở nhà của bọn họ cũng được gọi là thần y” Ông lão giải thích “Hóa ra, có thể trở thành khách ở của nhà họ Khương thì cũng có thể xưng là thần y sao?”

Tân Trạm móc ra một tấm lệnh bài giao cho ông lão.

Thấy lệnh bài, trong nháy mắt, ông lão trợn tròn mắt.

“Cậu, cậu là người dẫn đầu trong số những người khách của nhà họ Khương!”

Hai anh em nhà họ Cổ trợn mắt hốc mồm.

Bọn họ có thể mời được khách của nhà họ Khương tới chữa trị, đã cảm giác được đó là Bác sĩ tốt nhất rồi.

Nhưng không nghĩ tới, thân phận của Tần Trạm ở trước mặt lại còn cao hơn.

Người dẫn đầu trong số những người khách, tương đương với việc có thể áp đảo được tất cả những người còn lại.

Nếu như Hồ thần y là thần y, vậy Tân Trạm há chẳng phải là thánh y?

Tân Trạm tu vi cao thâm, lại còn là luyện dược sư cao cấp.

Nếu không, tuyệt đối anh không thể trở thành người được nhà họ Khương thừa nhận.

“Nghe nói trước đó khách của nhà họ Khương đã từng luyện chế ra đan dược cấp sáu cao cấp, người đó là cậu Tân?”

Ông lão nghĩ đến cái gì, tròng mắt lộ ra ánh sáng thông suốt. Tân Trạm cười một tiếng, không trả lời. Nhưng cái này đã chứng minh hết thảy

Hỗ hấp của mấy người nhà họ Cổ đều dồn dập hơn không ít.

“Cậu Tân, cầu xin anh mau cứu ông nội tôi.” Cổ Thanh Uyên lịch bịch một tiếng quỳ xuống, mặt đầy vẻ khẩn cầu. Cổ Minh Ân do dự mấy giây, cũng chuẩn bị quỳ xuống.

Tần Trạm đã nhìn ra được từ sớm, đưa tay ngăn cản hai người lại.

“Các người đừng quá kích động, tôi muốn xem bệnh tình của ông cụ một chút trước đã.” Tần Trạm cũng không có khinh thường, những vấn đề khó, những căn bệnh lạ trong thiên hạ quá nhiều, chính mình cũng không thể bảo đảm thuốc đến hết bệnh.

Ông lão cũng cười khổ một tiếng.

Vốn dĩ ông ta đã cho là mình không có đường sống nữa, bây giờ lại dâng lên một tia hy vọng.

Tân Trạm tỉ mỉ chẩn bệnh cho ông cụ nhà họ Cổ một phen.

“Như thế nào?” Trên mặt của Cổ Thanh Uyên hiện lên đầy vẻ khao khát, nói.

“Toa thuốc mà Hỗ thân y kia cho ông không sai. Trước đó, hắn là ông đã từng luyện hóa tuổi thọ của chính mình?” Tần Trạm nói.

“Không sai. Lời nói của ông cụ Cổ khiến cho Hai anh em nhà họ Cổ cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Đây là chuyện mà hai người bọn họ cũng không biết.

“Năm đó phải Lĩnh Nam Kiểm đối mặt với sự xâm phạm của kẻ địch mạnh, lão phu coi như trưởng lão của môn phái, dựa vào chiêu kiếm bí mật, hy sinh tuổi thọ để tiêu diệt đối phương.

“Đây là bí mật của lão phu, có rất ít người biết.”

Ông cụ Cổ càng thêm tỏ ra khâm phục với Tân Trạm. Chỉ có đạt tới trình độ nhất định trong y học, mới có thể nhìn một cái là ra chứng bệnh của ông ta.

Hồ thần y kia cũng là sau khi hỏi thì mới biết, “Vốn dĩ số mạng của ông vẫn còn nữa, nhưng ông đã hy sinh tuổi thọ, cho nên cần Nghịch Nguyên để bổ mạng” Tân Trạm nghĩ ngợi nói.

“Cho nên Hồ thần y nói đúng, nhưng toa thuốc người này cho lại không đúng hoàn toàn.”

Tân Trạm nhấc bút viết ra ba toa thuốc.

“Nghịch Nguyên đan, cần luyện chế ba lần, mỗi một lần, bổ sung thêm một số tuổi thọ, sau ba lần dùng đan dược, ông mới có thể hoàn toàn khôi phục tuổi thọ”

“Mặc dù những linh dược này hiếm hoi, nhưng tôi có thể cố gắng hết sức góp đủ.” Cổ Minh Ân xem qua toa thuốc, gật đầu nói.

“Nhưng mà vấn đề lớn nhất cũng không nằm tại điểm này. Tần Trạm lắc đầu nói: “Chân chính vấn đề là ở phẩm chất của ba viên thuốc này, cần phải càng ngày càng cao, viên thứ nhất phải là đạn dược cấp sáu cao cấp, viên thứ hai là cấp tảm, viên thứ ba lại là cấp mười cao cấp nhất.”

“Đan được cấp mười cao cấp!”

Người nhà họ Cổ đều hít ngược vào một luồng hơi lạnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi