TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 703

“Tôi? Đồ của tôi ông không xứng đang cầm vào.” Tân Trạm nói.

“Hỗn xược, đừng tưởng mày đạt được một nửa hóa cảnh là có thể lên mặt. Ông đây một tay cũng có thể bẻ gãy được cậu. Ông giả giận dữ nói.

“Vậy ông thử đi là biết.” Tần Trạm nói.

“Đúng là tìm đường chết”

Ông già hét lên một tiếng, người đột nhiên bay ra, dùng lòng bàn tay đập vào đầu Tân Trạm. Hơi thở bùng nổ, bao nhiêu sức mạnh đều bộc phát hết ra. Muốn giết chết Tân Trạm.

Những người khác đều tỏ vẻ hả hệ.

Tất cả mọi người ở đó đều nhát gan, chỉ có Tần Trạm dám chống đối, nên họ đều mong Tân Trạm bị giết chết “Ông yếu quá rồi.” Tần Trạm lắc đầu. Sau khi giao đấu với Diệp Thiên Vọng và Cổ Minh Ân thì không còn hứng thú đánh nhau với mấy loại tép dịu này nữa.

Anh dang tay ra, đột nhiên một thanh kiếm dài xuất hiện, sau đó Tân Trạm bay ra. Ông già kia còn chưa đặt chân xuống đất thì đã bị thần kiếm đâm xuyên ngực. Tất cả mọi người đều sốc nặng, không dám tin vào những gì đang xảy ra trước mắt.

“Cậu, cậu!”

Ông già miệng phun máu, tay ôm ngực, vô cùng ngạc nhiên chỉ tay vào Tần Trạm.

Một người mới đạt được một nửa hóa cảnh mà một nhát lại có thể giết chết người có cảnh giới cao như ông ta? Tại sao hào quang đó lại sắc nét đến như vậy? “Đến kiếp sau hãy hỏi tiền bối đã đánh ông. Phải sáng mắt lên, không phải ai cũng có thể khiêu khích được.”

Tân Trạm đi tới, một nhát đá chết ông già “Năm đó lúc bị người khác hành hạ, ông không nghĩ về nỗi đau khổ tôi phải chịu đựng, bây giờ ngược lại còn nghĩ đến việc hành hung người khác, loại người như ông thật đáng chết”

“A.” Có một cô gái nhìn thấy lão già kia ngã xuống, sợ quá đã hét lên một tiếng.

Nhưng càng nhiều người thì lại càng hứng thú.

“Cảm ơn chàng trai ra tay cứu giúp “Cậu thật lợi hại, tôi vô cùng ngưỡng mộ.”

Họ nói chuyện cầm chừng, lập tức lao đến ngọn đồi, định tự mình lấy lại đồ đã mất.

Tần Trạm cười chế nhạo, một vầng hào quang hiện lên thu gọn những thứ đã mất vào nơi cất giấu của riêng mình.

“Anh đang làm gì vậy?”

“Anh lại lấy mấy thứ đó.

“Bỏ ra, đó là đồ của tôi. Tất cả mọi người xung quanh tức giận, chỉ vào Tần Trạm mà chất vấn. Tân Trạm nhìn vào mắt họ càng thêm phần lạnh lùng. Ông già kia chèn ép họ đến sợ hãi không dám đấu tranh. Nhưng mình giết được lão già, họ ngược lại còn nghĩ mình dễ ức hiếp. Ông già đi cướp đồ còn để lộ ra ngoài, nhất định sẽ giết tất cả bọn họ, Tần Trạm như này chẳng phải đã cứu mạng bọn họ.

Nếu bọn họ hiểu chuyện thì có thể Tân Trạm không để bụng mà chia cho một phần hoặc thậm chí là toàn bộ, đáng tiếc đảm người này chẳng ai biết cảm ơn. Thậm chí còn có người định bị mật tấn công Tần Trạm từ phía sau.

“Quả nhiên Lạc Việt Ban nói rất đúng, chỉ khi bị dồn đến chân tường thì con người mới lộ rõ bộ mặt thật.” Tân Trạm phất tay một cái, vầng sáng lại lóe lên. Mọi người xung quanh bị hất bay ra ngoài. Một số tên có ý đồ hãm hại Tần

Trạm thì máu chảy nhiều hơn.

“Cậu, cậu.” Một tên đại võ tông đau đến không nói được thành lời.

“Còn ai muốn những thứ kia thì qua đây đầu với tôi.” Tần Trạm lạnh lùng nói. Đặm chiêu nhìn quanh một vòng, ai cũng cúi đầu sợ hãi không dám đối mặt.

Sac mặt của mọi người lại thay đổi. Tên đại võ tông vừa nãy đột nhiên nở một nụ cười: “Tiền bối, đây đều là những thứ vốn dĩ thuộc về ngài, chúng tôi nhất thời mê muội, mong ngài lượng thứ cho “Đúng đúng đúng, vốn dĩ nó thuộc về ngài.” Tần Trạm lắc đầu quay đi.

Tân Trạm và Diệp Thành cùng trao đổi kiến thức về thần thức, xác định xem vị trí của nhau ở đâu.

“Không ngờ lại cách xa nhau như vậy.” Tần Trạm thở dài một tiếng, muốn tìm được vị trí của Diệp

Thành cũng mất cả nửa ngày.

Đi mãi đi mãi, Tân Trạm bỗng nhiên dừng lại, đứng nép vào một bên, mặt nhảy nhảy liên lục.

“Ai, ra đây mau!”

“Tiền bối đừng manh động. Tôi không có ác ý gì đâu. Một thanh niên mặc áo xám từ trong rừng đi ra, mặt tươi cười rạng rỡ.

“Anh là người ở trong đám người vừa rồi đây mà.”

Tân Trạm liếc nhìn một cái đã nhận ra được thân phận của anh ta. Có điều thanh niên này xuất hiện từ phía sau Tần Trạm nên anh cũng chỉ tỏ ra lạnh nhạt thờ ơ, không tiếp chuyện nhiều.

“Tiền bối tu luyện cảnh giới cao thâm, vãn bối vô cùng khâm phục. Vãn bối đi theo ngài là vì muốn nhờ ngài ra tay giúp đỡ.

“Cậu tìm tôi giúp đỡ?” Tân Trạm nhau mày.

“Tiền bối, tôi biết ở trong phái Thánh Tuyền có một vị sư phụ ở ẩn trong một hang động, nhưng vòng hộ pháp quá mạnh mẽ tôi không phá được. Nếu tiền bối đồng ý hợp tác thì lợi lộ chúng ta mỗi người một nửa.” Người thanh niên đó nói.

“Cậu kể bí mật này cho một người xa lạ mà không sợ tôi giết người đoạt lợi luôn à.” Tần Trạm tốt bụng nhắc nhở.

“Haha, nếu tiền bối thật sự là con người độc ác thì chúng tôi đã chết từ lâu rồi.” Đôi mắt người thanh niên sáng rực lên.

“Hơn nữa tiền bối sống trong vinh hoa phú quý, tôi lại chẳng quen biết cao nhân nào, vì thế nên muốn tiến gần hơn một bước, đương nhiên đây cũng chỉ là một ván cược”

“Cược là tiền bồi nhất định sẽ giữ lời hứa, chia cho nửa phần lợi kiếm được tôi.”

Tần Trạm gật đầu: “Nếu điều cậu nói là thật thì tôi sẽ không lấy phần còn lại của cậu.”

Vẫn còn sớm, chưa đến giờ hẹn với Diệp Thành, Tân Trạm cũng có hứng thủ khám phá xem có thực là như vậy.

“Đa tạ tiền bối.” Khuôn mặt người thanh niên đầy phấn khích, nhanh chóng thu dọn hành lý.

Nhưng sâu trong đôi mắt lại có một chút nham hiểm.

Hai người một đi trước một đi sau cùng tiến vào rừng. Tần Trạm phát hiện vị trí của người thanh niên kia lại đang cùng đường với mình, điều này cũng giúp tránh gặp rắc rối khi đi đường vòng.

Trong trừng lại xuất hiện lũ yêu quái tấn công hai người

Tân Trạm phóng ra những mũi tên hào quang giết chết cũng trong chớp mắt. Tân Trạm cũng không tha cho nguyên khí của mấy con yêu quái đó. Người thanh niên lại càng phấn khích nhìn Tân Trạm.

Hai người rất nhanh đã bước vào cửa hang động.

“Tiền bối chính là hang động này.” Chàng trai miệt mài dỡ tảng đá lớn ở cửa hang để lộ ra cửa hang sâu phía sau. Mà ngay chỗ cửa hang động có một vầng hào quang rực rỡ và nhấp nhánh.

“Đúng là có bày trí trận pháp.” Tân Trạm suy nghĩ một lúc rồi đi về phía trước.

“Tiền bối cẩn thận. Trận pháp này vô cùng đáng sợ.” Giọng nói vẫn chưa kết thúc thì Tấn Trạm đã ấn vào điểm mấu chốt của trận pháp.

Đột nhiên trận pháp rung chuyển dữ dội, một luồng hào quang hướng về phía Tân Trạm. Sau đó chưa kịp đến gần thì trận pháp đã bị hóa giải “Tiên bối giải trận pháp tài giỏi như thần, khâm phục khâm phục.” Anh ta vội vàng khen ngợi.

Hai người cùng đi vào hang động, xung quanh đen thui không thấy gì, không khí lạnh lẽo bao quanh. Người thanh niên đi sau theo sát Tân Trạm.

Cả hai nhanh chóng đi đến cuối hang, ở đó có một bức tượng và một chút ánh áng hiu hắt, có chút kỳ quái.

“Tiền bối, đó chính là bức tượng được truyền lại. Chỉ cần đưa tay ra và chạm vào là có thể được truyền lại. Người thanh niên hào hứng nói.

“Cậu biết tại sao tôi đến đây theo ý người không? Thực ra tôi chẳng cần cái thứ gì truyền lại đó.” Tần Trạm đứng trước bức tượng hỏi. Người thanh niên đứng bên cạnh sửng sốt.

“Vì tôi cảm thấy cậu là người rất có gan nên muốn cho cậu một cơ hội.”

Tần Trạm điềm tĩnh nói: “Nhưng nếu dùng lá gan đó làm chuyện xấu, đặc biệt là khi đối phó với người mình vốn dĩ không đủ khả năng thì cậu có biết kết quả sẽ như thế nào không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi