TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 709

Hàn Vô Song gần như nôn ra máu,

Thiên Đạo cũng sững sờ, tại sao lại cho rằng bản thân đang giúp Tân Trạm độ kiếp.

Thiên Đạo muốn giết Tân Trạm đấy!

Mà Tân Trạm hoàn toàn không có bất cứ hành động nào giống như thật sự đã chết.

“Cậu chủ nhanh dùng báu vật kia!

Ông lão tóc trắng nhìn thấy lôi kiếp đánh xuống không nhịn được kêu to.

Thấy Hàn Vô Song còn hơi do dự, ông lão tóc trắng quát: “Nếu không chúng ta đều sẽ chết.”

“Nếu như anh có gan thì hãy nói cho tôi biết tên của anh.”

Hàn Vô Song nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt gắt gao nhìn chăm chăm Tân Trạm.

Sau khi dùng báu vật kia họ sẽ hoàn toàn rời khỏi đây, tương đương với việc hoàn toàn mất cơ hội giết chết Tân Trạm.

Nhưng cho đến bây giờ Hàn Vô Song vẫn chưa biết Tân Trạm là ai như vậy sau này anh phải báo thù như thế nào chứ.

“Ha ha, đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Tào Phá Thiên. Tần Trạm thách thức nói.

Tân Trạm cũng không phải người ngu ngốc, vốn dĩ anh đã làm mất lòng nhà họ Đổng và nhà họ Tào nên không muốn nhanh như thể lại có thêm một kẻ thù.

“Nhà họ Hàn các người chỉ là gia tộc ăn hại trong thế giới ẩn, Tào Phá Thiên tôi ngấm ngầm chịu đựng nhiều năm chính là vì ngày hôm nay muốn vùng dậy!” Tân Trạm vô cùng hung hăng càn quấy nói.

“Tào Phá Thiên, anh rất ngông cuồng, anh ẩn núp cũng rất sâu, nhà họ Tào ở thế giới ản, rất tốt

Hàn Vô Song khịt mũi, anh ta bóp nát báu vật nào đó. Đột nhiên một luồng sáng trắng nhẹ nhàng lập tức trần ngập xung quanh, bao phủ tất cả người nhà họ Hàn.

Sau đó ánh sáng này lấp lỏe, tất cả người nhà họ Hàn đều biến mất ngay tại chỗ.

Bên trên bầu trời, lỗi kiếp gần như đồng thời rơi xuống. Miệng Tân Trạm phun ra máu tươi, trực tiếp bị sấm sét đánh ngã xuống đất tạo thành một cái hố sâu ở trên mặt đất. Tần Trạm lập tức mở không gian trữ vật ra, liều mạng rót số lượng thuốc lớn giống như nước biển vào trong miệng.

Vốn dĩ đã rất nguy hiểm khi đối mặt với lôi kiếp lại còn bị Hàn Vô Song đánh trúng, Tần Trạm bị thương cũng không nhẹ.

Nhưng cầu phú quý trong nguy hiểm.

Lần này Tần Trạm chẳng những thành công đột phá hỏa cảnh.

Hơn nữa bởi vì linh khí thành tuyến cực kì nồng đậm nên sau khi phá cảnh bản thân có thể trực tiếp tăng lên tới Xuất Khiếu Cảnh nhất phẩm đỉnh phong.

“Phá cho tôi!

Một lợi thế khác của việc người nhà họ Hàn rời đi chính là rốt cuộc Tân Trạm cũng có thể luyện tập mà không bị phân tâm. Trên bầu trời từng tia sấm sét càng lúc càng mạnh.

Tân Trạm không ngừng đưa tay vung ra đánh nát sấm sét. Mà cảnh tượng hoành tráng này hiển nhiên cũng hấp dẫn sự chú ý của những người khác ở bên trong bí cảnh.

Chỉ có một số ít người tới đây với người nhà họ Hàn, ở những nơi khác trong thánh tuyền vẫn có rất nhiều võ giả tồn tại như cũ.

Động tĩnh bên này làm cho rất nhiều người lộ ra ánh mắt khiếp sợ, lại có người độ kiếp ở bên trong bí cảnh. Đám người Tân Triều bên cạnh phế tích tổng môn ở cách đó mấy cây số.

Một người râu quai nón, cả người dính đầy bụi đất đang thở hổn hển như trầu, đập mạnh bản thảo trong tay xuống mặt đất đào ra một cái hố thật sâu.

Để ý thấy tiếng sấm không ngớt ở đang xa, râu quai nón lâu mồ hội, vẻ mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.

“Mẹ kiếp, rốt cuộc là ai làm động tĩnh lớn như vậy, nhưng mà như vậy cũng tốt động tĩnh đã bị bên kia hấp dẫn nên mình có thể yên tâm đào hang, báu vật của tông môn cổ này chắc chắn thuộc về mình

Râu quai nón cười hắc hắc, vẻ mặt vô cùng tham lam. Cuối cùng, sau khi Tần Trạm điên cuồng thi triển các loại thủ đoạn rốt cuộc thì lôi kiếp cũng kết thúc.

Tu vi của Tần Trạm cũng tăng lên tới Xuất Khiếu Cảnh nhất “Thật là đáng sợ, sau này lúc cậu đột phá tôi chắc chắn phải phẩm đỉnh phong cách xa cậu một chút để tránh bị đánh chết”

Lúc này Diệp Thành chậm rãi đi tới, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi” Lúc Tần Trạm bay ra thánh tuyền đã nhắc nhở bản thân cho nên Diệp Thành đã chạy ra xa từ lâu rồi.

Nếu không sợ rằng sẽ có kết cục giống như Hàn Vô Song. Phải biết rằng Hàn Vô Song xếp hạng thứ chín trên Bảng Anh Hùng cũng không dám đón đỡ.

“Tiến vào hóa cảnh cảm giác thế nào?” Diệp Thành hứng thủ nói.

“Rất thoải mái.”

Cảm nhận được sức mạnh bùng nổ toàn thân Tân Trạm gật đầu, sau đó trong lòng vừa động một luồng uy áp bỗng nhiên bộc phát.

Uy áp của hóa cảnh lần đầu tiên được lộ ra.

“Mẹ kiếp, sao uy áp của anh lại còn đốt người chứ.”

Diệp Thành kêu đau rồi vội vàng lùi lại.

Tân Trạm cũng chú ý tới bên trong phạm vi uy áp hóa cảnh thế mà lại lóe ra ngọn lửa đang thiêu đốt trong hư không. Tân Trạm chuyển động suy nghĩ rồi ném một vũ khí Võ Tông ra ngoài, binh khí huyền giai nhanh chóng bị uy áp của ngọn lửa làm cho tan chảy

Hơn nữa uy áp mà mình tiêu hao lớn hơn trong ghi chép rất nhiều.

“Phù Ma, đây là có chuyện gì?” Tân Trạm hỏi.

Tân Trạm nhở trước đó đã từng cảm nhận uy áp hóa cảnh của Tào Phá Địch và Đổng Thiên Cửu, dường như cũng không có thuộc tỉnh lửa này.

“Uy áp hóa cảnh có rất ít người có thể biến dị ra uy áp ngũ hành, cậu đã từng tu luyện thể Viêm Ma nên trong cơ thể sẽ ẩn chứa sức lực của ngọn lửa, hẳn là vì lý do này.” Phù Ma suy nghĩ rồi chậm rãi nói, “Hơn nữa cậu vốn dĩ là tu tiên chứ không phải là võ giả, uy áp có biến hóa cũng là chuyện bình thường”

“Vậy chẳng phải là tu vi của tôi tăng lên thì uy lực của ngọn lửa này cũng sẽ tăng theo sao.”

Tân Trạm nghĩ đến điều gì đó đôi mắt sáng lên, không ngờ còn có niềm vui ngoài ý muốn. Nếu như bản thân tu luyện tới hóa cảnh đỉnh phong chỉ sợ uy áp của ngọn lửa này có thể thiếu chết cả hóa cảnh.

Sau đó Tần Trạm điều chỉnh cơ thể dùng lôi kiếp mà mình gặp phải tạo thành chữa trị cho vết thương. Sau đó Tần Trạm đứng thẳng dậy rồi lại lần nữa đi tới miệng giếng thánh tuyền. Lúc này bên trong thánh tuyên phần lớn linh khí đã bị Tân Trạm hấp thu nên chỉ còn lại một ít linh tuyền vẫn còn đang chảy xuôi dưới đáy thánh tuyền.

Nhưng tu vi hiện tại của Tân Trạm đã tràn đầy nên không có cách nào hấp thu được nữa, Tần Trạm tiếc nuối nhìn thoảng qua sau đó lấy cổ thụ tiên thiên từ trong không gian trữ vật ra ngoài rồi đi thẳng vào bên trong thánh tuyền.

Cổ thụ tiên thiên chỉ có một cây nên đây vẫn luôn là điều mà Tân Tram tiếc nuối. Nếu như bản thân có nhiều cổ thụ tiên thiên vậy thì thực lực của Tần môn sẽ gia tăng đến loại cảnh giới nào chứ, hơn nữa nghe nói cổ thụ tiên thiên còn có diệu pháp khác. không biết thánh tuyến có thể trợ giúp cổ thụ tiên thiên trưởng thành hay không, thậm chí còn đẻ thêm nhiều nhánh nữa. Tân Trạm nhìn chăm chủ cổ thụ rơi vào trong đó, dường như thành tuyển có cảm ứng, linh khí bắt đầu không ngừng dập dờn rồi từng dòng khí tràn vào bên trong cổ thụ

Cổ thụ chậm rãi chìm vào sâu trong linh tuyền, sợi rễ vậy mà lại cảm vào trong đó

Xem ra có hiệu quả, đôi mắt Tần Trạm sáng lên,

Nhưng mà sau khi quan sát tốc độ hấp thu của cổ thụ dường như rất chậm.

Tân Trạm vừa chuyển động suy nghĩ thì dứt khoát thu tất cả linh tuyền cất vào bên trong không gian trữ vật, đợi sau này đặt ở Tần môn rồi lại để cho cổ thụ hấp thu “Tân Trạm, tiếp theo cậu có kế hoạch gì không. Diệp Thành hỏi.

“Dù sao cũng đã tới phế tích của cổ tông môn, không nhìn xung quanh một chút chẳng phải là quá lãng phí sao.” Tần Trạm nói.

Hai người rời khỏi thánh tuyền đi về phía sâu hơn của phế tích.

Đi không được bao xa họ phát hiện một đám võ giả đang tụ tập cùng một chỗ không ngừng bắn phá một công trình kiến trúc vô cùng rộng lớn ở phía trước.

Nhưng mà cho dù họ ra tay như thế nào một màn ảnh sáng thoảng hiện ở bên ngoài công trình kiến trúc này vẫn đánh họ văng ra xa.

“Công trình kiến trúc này được bảo tồn khá tốt, bên trong khẳng định có báu vật vẫn chưa được khai quật nhưng lại không vào được. Có võ giả tức giận nói.

“Xem ra, trận pháp này không bị đại kiếp trước đó phá hủy, nếu như muốn đi vào chỉ sợ sẽ không dễ dàng. Người còn lại nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi