TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 721

“Bất luận là võ đạo, hay là tu tiên, con đường đều là cây có gai mọc um tùm.

Châu Cẩm đi đến bên bờ vách núi, dưới ánh trăng, cả người cô ta trần ngập phiêu diêu một luồng tiền khí. “Tu luyện, là cần phải anh dũng đấu tranh lên trước, không sợ sống chết, không màng đến ân oán, đây mới là võ đạo, mới là tu tiên đạo Chuyện hôm nay, nếu con không đứng ra, nhu nhược nhẫn nhịn, người ta ngược lại sẽ càng xem thường con.” “Con trai của tôi là niềm kiêu hãnh của trời, nhà họ Tân của chúng tôi, không thích gây chuyện nhưng cũng không sợ chuyện.” Châu Cẩm ôn nhu cười nói. “Cảm ơn mẹ.” Tần Trạm trong mắt giãn ra có chút rung động.

Anh còn lo lắng mẹ anh sẽ khuyên anh bỏ cuộc.

Lại không thể ngờ được là, Châu Cẩm lại vô cùng ủng hộ sự chọn lựa của anh. “Mẹ yên tâm, cuộc chiến ngày mai, Đổng Thiên Cửu không có chút hy vọng thắng con đâu.” Tần Trạm tự tin nói. “Mẹ đương nhiên là tin tưởng vào thực lực của con.” Ánh mắt Châu Cẩm mang theo sự ấm áp, vuốt ve đầu của Tần Trạm. “Con và người đó giao chiến, mẹ sẽ không ra tay, nhưng nếu như sau đó có người giở trò bên, mẹ sẽ không ngồi nhìn không lo. “Me oi… Me…”

Tần Trạm tỉ mỉ cảm nhận được ý của Châu Cẩm. “Tuy nhiên tu vi của mẹ chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng nếu như có người muốn phá vỡ quy tắc, muốn cậy quyền ép bức người khác, nhà họ Tần cũng sẽ không sợ.

Giọng điệu của Châu Cẩm trở nên lạnh lùng, giống như một thanh kiếm sắc bén sắp ra khỏi vỏ Tần Trạm vẫn là lần đầu tiên cảm giác được, dưới vẻ bề ngoài ôn nhu dịu dàng của mẹ, lại tiềm ẩn một mặt khác vô cùng sắc bén. “Con hiểu rồi.” Tần Trạm gật gật đầu. Ngay mai, rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì, Tần Trạm cũng vô cùng mong đợi Thời gian nhanh chóng trôi qua, thời gian một ngày rất nhanh đã trôi di.

Màn đêm buông xuống, bên ngoài cửa nhà họ Tân.

Đổng Thiên Cửu đã sớm đi đến nơi, anh ta ngồi tại một tảng đá lớn thật cao.

Những người luyện võ khắp nơi đều đồng thời đến không ích, bọn họ tụ tập bốn phía, không ngừng ồn ào náo động bàn bạc.

Trận chiến mảnh khỏe của thiên tài, đã lên đến cực điểm, thu hút sự theo dõi rất nhiều của những người thế giới ẩn.

Mặc dù đúng sai mọi người đều chưa phân định, nhưng đại đa số mọi người đều thống nhất đưa ra một kết luận, đó chính là thực lực của Đổng Thiên Cửu hiển nhiên là vẫn trên một bật.

Tần Trạm rất có thể sẽ bại trong trận chiến này.

Chúc Diêu, Hàn Cửu Thiên cùng đồng thời đến nơi, đứng sang một bên âm thầm theo dõi.

Đối với bọn họ mà nói, trận chiến này không chỉ là trận chiến thiên tài.

Đồng thời còn là trận chiến của thế hệ trẻ của nội giới và thế giới ẩn.

Người trong thế giới ẩn, vẫn luôn coi thường ngoại giới, cho nên ngoài giới, cho nên người bên ngoài giới hoàn toàn đều hy vọng Tấn Trạm có thể chiến thắng Đăng Ngạo cũng vội vã chạy đến, anh ta mặt đầy mệt mỏi, trong mắt phủ đầy tia máu, xem cuộc chiến loạn này đã làm rối kế hoạch tu luyện của anh ta, nhưng anh ta cam tam di.

Anh ta muốn biết, là mục tiêu mà bản thân anh ta từng theo đuổi, Tần Trạm rốt cuộc mạnh đến bước nào?

Hơn nữa anh ta ở trong nhóm người tại nơi đó, là số ít người cho là Tần Trạm nhất sẽ thắng. Bóng dáng của Tào Phá Địch từ từ xuất hiện, núp trong một đám người, đôi mắt âm lệ nhìn về phía bên trong hội trường.

Đối với thực lực của hai người, anh ta là người có tư cách lên tiếng nói nhất.

Anh ta trước là bị Tần Trạm đánh bại, sau lại bị Đổng Thiên Cửu đánh bại, có thể nói mất hết sĩ diện.

Nhưng đồng thời cũng hy vọng Đổng Thiên Cửu có thể thắng, bởi vì anh ta đến từ thế giới ẩn. trong mắt anh ta, thua dưới tay người của thế giới ẩn thì không mất mặt, nhưng thua cho người dân ti tiện của ngoài giới, thì thật sự là không thể chịu nổi.

Tròng mắt của anh ta lóe lên âm độc, hy vọng Tần Trạm thua so với những người khác càng nặng hơn, như vậy mới có thể vớt vát được chút sĩ diện mà anh ta bị Đồng Thiên Cửu đánh bại.

Ông cụ Cổ cũng xuất hiện trong đám người.

Ông ta không thể nào hiểu được sự chọn lựa của Tân Trạm, theo như ông ta thấy, sở trường của Tân Trạm là luyện đan nhược, chứ không phải là võ đấu.

Nếu như giữa hai người có sự hòa giải của bản thân mình, Tần Trạm hoàn toàn có sự chọn lựa nhẫn nại, tạm thời kết thúc mẫu thuẫn, Nhưng sự lựa chọn của Tân Trạm lại là chiến, chứ không phải nhân nại.

Trên đỉnh đầu mặt trắng, thời gian hẹn chiến đã từ từ đến gần.

Bầu không khí của hội trường đạt đến cao trào.

Tất cả mọi người như ngưng tụ lại tinh thần, ánh mắt hướng nhìn về phía của lớn của của núi.

Đổng Thiên Cửu cũng từ từ mở mắt ra, nhìn về hướng cửa Tân Môn.

Trong cửa Tân Môn, một bóng dạng từ từ đi ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi