TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 740

“Mà trở thành người hầu của tôi, sẽ có địa vị rất cao trong Tông, thậm chí còn vượt xa một số thánh tử.

“Mỗi tháng ngoại trừ nhận được những đan dược nên còn có thể nhận được Dược Vương, thậm chí là linh thạch, bảo đảm tu vi của anh có thể đột phá nhanh chóng” nói hay như vậy, vậy trở thành người hầu của anh không cần phải bỏ ra cái gì sao?”

Tần Trạm cười nhạo một tiếng.

“Tất nhiên có thu hoạch thì nhất định phải bỏ ra. Mà cái anh bỏ ra chính là sau này phải tuân theo mệnh lệnh của tôi vô diễu kiện. Nhận tôi làm chủ. Sư Trương sư huynh nói rất đương nhiên.

“Tần Trạm đây là một cơ hội hiếm có, tôi hy vọng anh sẽ cân nhắc kỹ càng.

Dáng vẻ khi Trương sư huynh nói chuyện giống như đang ban ơn vậy.

Dường như mình không phải là làm người hầu của ai khác, mà là nhận được một sự may mắn của người khác vậy.

“Xin lỗi, tôi không có thói quen làm người hầu cho người khác.” Tần Trạm cười nhạo từ chối.

Trương sư huynh tức giận, không ngờ Tân Trạm lại từ chối nhanh như vậy. Anh ta còn nghĩ Tân Trạm sẽ vô cùng thích thú, rõ ràng anh không biết coi trọng mà “Tôi hiểu rồi, anh là người ngoại giới, căn bản không hiểu được trở thành người hầu của thánh tử Vấn Tông có vinh hạnh lớn thế nào. Anh cũng không biết được thực lực của tôi và anh cách xa thế Trương sư huynh đột nhiên nhận ra, ánh mắt anh ta nhìn Trạm có chút thương hại.

“Thế này đi, nếu như tôi dùng thực lực để đối phó anh, rõ ràng là tôi quá bắt nạt anh rồi, tôi sẽ dùng phương thức văn đấu cho anh biết một chút, tu tiên giả của Văn Tông chúng tôi khó đối phó thế nào “Tôi không có hứng thú.” Tần Trạm lạnh lùng nói.

“Ha ha, tôi lấy cái này ra chắc anh sẽ hứng thú đúng không?”

Trương sư huynh cười, móc trong người ra một viên lĩnh thạch trong vật.

Khí tức của viên linh thạch này vô cùng đây, anh ta vừa lấy ra, nhất thời linh khí trong phòng trở nên nhiều hơn.

Ánh mắt Tần Trạm cũng lóe lên.

Hình nhân mà tự mình chế tạo, thứ anh thiếu nhất chính là linh thạch phẩm chất cao này, thứ đồ trong tay anh ta khá phù hợp.

“Tôi cảm nhận được một số thủ đoạn của tu tiên giả trên người anh, chắc anh sẽ không từ chối vật này chứ?”

Trương sư huynh dường như vô cùng tự tin.

“Anh muốn đấu thế nào?”

Tần Trạm nói.

Mặc dù Trương sư huynh rất khiến người khác ghét, nhưng anh cũng không thể bỏ qua linh thạch được.

“Tôi và anh sẽ văn đấu một trận, chính là tôi sẽ không xuất chiều với anh, nhưng có thể đặt thanh kiếm Thanh Phong này lên cổ anh. Trương sư huynh kiêu ngạo nói.

Loại phương thức chiến đầu này, Tần Trạm đã từng nghe qua, có điều cũng thấy rất thú vị.

“Được, lấy ba viên linh thạch ra, tôi sẽ đấu với anh một trận này.” Tân Trạm nói.

“Nếu như anh thua thì sao?”

Trương sư huynh nói.

“Nếu như tôi thua, thì sẽ có anh linh thảo này.”

Tân Trạm lấy một gốc Dược Hoàng lấy được từ phải Thánh Tuyền ra.

“Không ngờ anh còn có thứ bảo vật này, nhưng đáng tiếc nón sắp trở thành của tôi rồi” Trương sư huynh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sau đó cười nói.

Hai người đến võ đài của Tân Môn.

Lúc này mọi người Tân Môn nhìn thấy hai người lên võ đài, thì đều lộ ra vẻ ngạc nhiên hào hứng, nhanh chóng tụ lại.

“Tần Trạm, anh và tôi sẽ đứng ở hai góc lôi đài này.”

Trương sư huynh vung tay lên, nhất thời bên cạnh anh ta xuất hiện một thân ảnh hư ảo, sau đó anh ta rút bảo kiếm ném về phía hư ảnh đó, “Người giả hư ảnh này của tôi không có chút tu vi nào cả, nhưng vận dụng tiền thuật của tôi, có thể khiến nó giết anh cấp bậc hóa cảnh này” Trương sư huynh tự khen nói.

“Thế này thì không thủ vị, hay là tôi cũng cử một người lên, xem xem tôi có thể đưa thanh kiếm này đến cổ anh không” Tần Trạm nói.

“Xem ra anh rất tự tin, được.” Trương sư huynh hừ lạnh một tiếng.

“Chung Tề Mạc, cậu ra đây.” Tần Trạm chỉ vào một thanh niên cao gầy dưới đài.

Thanh niên này còn trẻ, nhưng ánh mắt cương nghị, khi được chỉ thì nhất thời có chút kích động.

Chung Tề Mạc cũng là một trong những người được Trương sư huynh chỉ giáo vừa rồi. Mặc dù thời gian cậu ta nhập môn ngắn, nhưng thiên phú rất tốt, còn nhỏ tuổi mà đã tu luyện đến cảnh giới của Đại Võ Tông rồi.

“Môn chủ, tôi có thể sao?”

Mặc Chung Tề Mạc có chút đỏ, căng thẳng bước lên đài.

“Không cần lo lắng, cầm bảo kiếm của tôi, lát nữa đặt ngang cổ người này là được rồi.

Tân Trạm nói: “Chú ý đừng để trượt tay, giết Trương sư huynh thì sẽ không hay đâu.”

Mọi người có mặt nhất thời vang lên tiếng cười.

“Môn chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ không giết anh ta đâu.” Chung Tế Mạc nghiêm túc nói. Cậu ta vô cùng sùng bái Tân Trạm, nếu Tần Trạm đã giao nhiệm vụ cho cậu ta, vậy thì cậu ta tin rằng mình nhất định sẽ làm được.

“Ha ha, giết tôi? E rằng cả đời này cậu không có cơ hội đó Trương sư huynh cười nhạo Chung Tề Mạc một tiếng, hoàn toàn không hề quan tâm.

“Bắt đầu đi, tôi xem rốt cuộc anh sẽ dùng thủ đoạn thế nào?”

Tân Trạm cũng có chút tò mò, thấp giọng nói.

“Vậy thì theo ý anh vậy.

Khóe miệng Trương sư huynh nhếch lên một nụ cười, khí tức toàn thân anh ta đột ngột tản ra, sau đó sâu trong ánh mắt anh ta xuất hiện một đạo ánh sáng, không ngừng xoay tròn mở rộng, giống như một vòng xoáy, nuốt chửng lấy lòng người.

Xung quanh không ít đệ tử nhìn thấy vòng xoáy ánh sáng, đều lộ ra dáng vẻ ngu ngốc, dường như biến thành xác chết biết đi vậy.

Vẻ mặt Tần Trạm cũng hơi ngẩn ra, bị vòng xoáy này thu hút, muốn chim sâu vào trong.

Có điều rất nhanh, Tân Trạm đã phản ứng lại.

“Huyền thuật.

Tim Tân Trạm đập mạnh, một cô linh khí dâng lên toàn thân, lập tức thoát khỏi trạng thái này.

“Thắng nhóc này vậy mà có thể thi triển Huyền phù trong mắt, thật sự có chút năng lực. Phù Ma chậc chậc cảm thán.

“Chả tránh anh ta bảo thi văn đấu cái gì đó, xem ra đã sớm có chuẩn bị rồi. Có điều thứ này không phải là tôi không có. Tần Trạm cười lạnh, anh đã học bùa chủ với Phù Ma lâu như vậy, cũng năm được một số thứ, cũng biết nên phá giải thế nào. Ngón tay Tân Trạm luôn vào trong tay áo tạo ra một vài lĩnh quang, sau đó dùng ngón tay búng ra.

Động tác vô cùng tinh vi, không ai phát hiện.

Sau đó, Tần Trạm lộ ra vẻ mặt ngu ngốc, dường như đã bị khống chế.

“Thuận lợi rồi.

Trương sư huynh thấy vậy, lộ ra vẻ mặt đắc ý.

Anh ta giơ tay, thân ảnh hư ảo đó nâng bảo kiếm lên, chậm rãi đi về phía Tân Trạm.

Mà Tân Trạm như một con rối gỗ, vậy mà lại không thấy nguy hiểm đang đến gần.

Rất nhanh, thanh kiếm Thanh Kiếm này đã đặt nên cổ Tân Trạm.

“Tần Trạm, anh thua rồi”

Trương sư huynh phất tay, xua tan Huyễn thuật.

Lúc này mọi người mới tỉnh táo lại, ai cũng lộ ra vẻ mặt hoang mang, không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Khi bọn họ ngẩng đầu nhìn về phái trận đấu, thì đều vô cùng kinh ngạc.

Tân Trạm vậy mà lại biến thành con rối gỗ, không hề động đậy để mặc cho hư ảnh kia nhấc kiếm đe dọa.

“Nhìn thấy chưa, đây chính là bản lĩnh của tu tiên giả của Vấn Tông chúng tôi” Trương sư huynh cười chế nhạo Tân Trạm: “Nếu như đã thua rồi, thì giao Dược Hoàng ra đây đi”

“Sư huynh” Cô gái dưới đài đột nhiên mở miệng, dáng vẻ đỡ trán dường như rất bất lực.

“Hửm?”

Trương sư huynh ngẩn ra, không hiểu ý của cô gái.

Đợi đến khi anh ta quay người lại, mới kinh ngạc phát hiện thân hình của Tân Trạm chậm rãi tan chảy, biến thành một đám sương mù, sau đó biến mất.

“Đây là chuyện gì vậy?”

Trương sư huynh có chút ngạc nhiên, người sao có thể biến thành sương mù được chứ.

Anh ta nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện Tân Trạm vậy mà lại đứng ở một chỗ khác.

“Trương sư huynh nhường rồi” Tân Trạm cười.

“Anh di chuyển từ bao giờ vậy” Trương sư huynh ngạc nhiên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi