TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 749

“Người nào chưa hấp thụ Đốt Hỏa Quyết của Minh Hỏa thì tuyệt đối không thể sống được.” Ông già chắc chắn nói.

Thiếu tông chủ cau mày, anh ta lại phát ra cảm nhận thần thức, nhưng khí tức ngọn lửa đã biến mất.

“Tóm lại, tăng tốc độ, tôi nhất định phải lấy được

Quả Thanh Vân của Thanh Vân Tông này. Thiếu Tông Chủ đè thấp giọng nói, ánh mắt lóe lên tia hung dữ.

“Vâng.”

Nhóm người Hỏa Diệc Tông gật đầu, bước nhanh vào trong đại điện.

Cùng lúc đó, trong khu rừng độc chướng.

Ông già gầy gò của Hỏa Diệc Tông đột nhiên mở måt.

Ông ta thấp giọng nói: “Tôi không cảm nhận được khí tức của anh em nhà họ Cao

Nói xong, ông ta liếc nhìn ông già được gọi là ông Ba. .

“Hai đồ đệ của tôi đều chết rồi.” Sắc mặt ông Ba cũng khó coi.

“Hai đồ đệ cưng của ông cộng vào với nhau mà lại không giết được Tô Uyên kia, rốt cuộc cô gái này có lại lịch thế nào?” Ánh mắt của ông già gầy gò lóe lên: “Ba tông tám gia tộc của thế giới ẩn dường như cũng không có nhân vật như vậy.”

“Cho dù nói thế nào.

Ông già gầy gò đứng dậy: “Anh em nhà họ Cao xong rồi, chúng ta không còn cách nào tiếp tục ngăn cản bọn họ nữa. Vừa nãy Thiếu Tông Chủ đã truyền tin đến, nếu mà kế hoạch thất bại, thì yêu cầu chúng ta đi tụ họp với cậu ta

Theo lời ông ta nói, người mặc áo đen bên cạnh cũng đứng lên.

“Rút lui thôi, ông Ba” Ông già gầy gò nói.

“Các người đi đi, tôi còn muốn tiếp tục tìm Tô Uyên một lát nữa.” Ông Ba hừ một tiếng, mặt đẳng đẳng sát khí.

“Giết chết hai đồ đệ của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để bọn chúng sống như vậy đâu “Cô gái đó không đơn giản, cẩn thận ông cũng trúng chiêu đấy.”

Ông già gầy gò cau mày nói.

“Có sương độc của tôi ở đây, nếu như không thể giết bọn họ, thì chạy trốn cũng không thành vấn đề”

Ông Ba kiêu ngạo.

Thấy ý của ông ta đã quyết, ông già gầy gò lắc đầu, dẫn theo đám đồ đệ Hỏa Diệc Tông đi, không vào trong rừng rậm nữa.

Ảnh mắt ông Ba cũng lóe lên tia lạnh lẽo, phất tay áo, hóa thành một đám sương mù đen, xông vào rừng rậm.

“Bọn họ ở bên kia, xem khí tức chắc là không có vấn đề gì.

Bên kia rừng rậm, Tần Trạm lấy ra một bùa chú, cảm nhận được bùa chú trên người Phương Hiểu Điệp phản ứng lại, chắc chắn phương hướng của bọn họ.

Trận pháp mà Hỏa Diệc Tông bố trí rất tinh xảo, mấy người chỉ mới chia ra mấy phút, mà vị trí đã cách nhau vài km rồi.

“Chúng ta đi thôi.”

Tô Uyên gật đầu, hai người tiến gần về phía đó. Mà hai người đi chưa được bao lâu, sương độc xung quanh lại trở lên nồng đậm.

“Đừng đi nữa.

Tân Trạm đột nhiên kéo Tô Uyên.

Trước mặt bọn họ là một con sông nhỏ không rộng, lúc này nước trong vắt, chầm chậm chảy, nhưng Tân Trạm chú ý đến, trong nước không hề có con cá nào.

Tân Trạm nhấc chân đạp một hòn đá xuống, nhất thời nước sông sôi trào, nổi lên một đám bọt nước, bên trong phát ra âm thanh sùm sụp, viên đá ngay lập tức bị ăn mòn.

“Cái đồ giả thân giả quỷ này, cút ra đây cho tôi.” Tần Trạm hét về một phương hướng.

“Ha ha, nhóc con quả nhiên có bản lĩnh, vậy mà lại phát hiện ra ám độc của tôi.”

Màn sương mù dày đặc lại cuộn lên, ông Ba mặc áo bào đen, chậm rãi bước ra khỏi sương mù. Sắc mặt ông ta vô cùng hung ác, ánh mắt mang theo sát khi.

“Tô Uyên, chính là cô giết chết hai đồ đệ của tôi đúng không?” Ông Ba lạnh lùng nói.

“Là do ông hạ độc khiến Phương Hiểu Điệp suýt chết đúng không?” Tô Uyên cũng nhìn đối phương.

“Đúng vậy, đáng tiếc là cô gái này mạng lớn, vậy mà lại không chết, có điều bây giờ chắc cũng hủy dung rồi đúng không? Ha ha ha.” Ông già cười to, vô cùng đắc ý.

Ánh mắt Tô Uyên lóe qua tia lạnh lùng, nếu như không có Tần Trạm, e rằng Phương Hiểu Điệp quả thật sẽ biến thành bộ dạng thảm như vậy. Nếu mà như vậy, cả dời này mình đều không thể yên ổn được.

“Tần Trạm, người này để cho em

Tô Uyên nhìn ông Ba, giọng nói trở lên lạnh như băng, trong mắt hiện lên sát ý kinh người không thể che giấu được.

“Ông già này rất biết hạ độc, em cẩn thận một chút”

Tần Trạm gật đầu, lui về sau một bước.

Phương Hiểu Điệp suýt chút nữa chết vì Tô Uyên. Trong lòng Tô Uyên nhất thời không thể nhịn được tức giận.

Hơn nữa Tần Trạm cũng muốn xem xem, thực lực của Tô Uyên đã đến cảnh giới nào, cho dù không ngang sức, thì cũng có mình ở đây, không thể xảy ra chuyện gì được.

“Em biết rồi, anh yên tâm. Tô Uyên gật đầu.

“Giết”

Tô Uyên không nhiều lời với ông già, khí tức trên thân thể cô đột nhiên bộc phát ra, ánh sáng xanh nhạt bao phủ khắp cơ thể cô.

Hai cánh tay mảnh khảnh giơ lên, bàn tay nắm trong khoảng không. Nhất thời linh khí xung quanh không ngừng ngưng kết lại trước tay cô, biến thành hai bảo kiếm màu xanh.

“Hóa cảnh ba phẩm.

Trong lòng Tần Trạm khẽ động, thực lực của Tô Uyên vậy mà lại vượt hơn mình một bậc.

“Xem ra mình phải càng cố gắng hơn mới được. Tần Trạm sờ mũi, cười khổ một tiếng.

Cầm lấy hai thanh kiếm, thân hình Tô Uyên hóa thành một ánh sáng lao thẳng về phía ông già.

“Để tôi xem cô có bản lĩnh gì, mà có thể giết được hai đồ đệ yêu quý của tôi.” Ông Ba cũng hét lên một tiếng. Cơ thể ông ta nhảy lên, ngừng tụ một lượng lớn hắc khí trên không trung, sau đó hai tay đánh ra.

Hai chưởng ấn đột nhiên xuyên qua không trung, lao thẳng về phía Tô Uyên.

Chưởng ẩn mang theo khí nồng nặc tanh tưởi, vô cùng đen, rõ ràng mang theo độc.

Tô Uyên hừ một tiếng, hai thanh kiếm trong tay chém qua kiếm hoa, nhanh chóng chém tan hai chưởng ấn này.

Sau đó thân thể xông lên lao thẳng về phía ông già, hai kiếm hướng vào ngực ông già.

“Cô bị lừa rồi.” Ông già hét lên một tiếng, nâng hai tay lên đỡ bảo kiếm trong tay Tô Uyên.

Sau đó, một cảnh tưởng kỳ lạ xảy ra.

Trong tay ông già vậy mà lại trào ra một lượng lớn vật chất màu đen, bao phủ cả hai tay.

Song kiếm của Tô Uyên đâm xuống, đụng vào vật chất màu đen này, nổ ra tia lửa, vậy mà không thể cách đứt.

Hai chưởng ấn bị Tô Uyên đâm xuyên kia, lúc này cũng biến thành hai đám mây đen.

Thay đổi phương hướng, vây đánh từ phía sau Tô Uyên.

Nếu như nhìn kỹ, trên chưởng ấn này, vậy mà đều là chi chít các trùng độc màu đen. Số lượng lên đến hàng ngàn, khiến người ta ngứa ngáy.

Cảnh tưởng này nằm ngoài dự liệu của Tô Uyên, cô nhíu mày, thu kiếm nhảy sáng một bên.

Hai đám mây đen lập tức lao đến, cắt qua quần áo của cô, để lại vài lỗ nhỏ trên chiếc váy đen dài của Tô Uyên.

Đồng tử Tô Uyên hơi co lại, quần áo của cô cũng là bảo vật, thậm chí còn kiên cứng tương đương với trình độ cơ quan hóa cảnh.

Có thể thấy trùng độc của ông già này hung ác thế nào.

“Ha ha, coi như cô chạy nhanh, có điều lần sau trùng độc này cắn vào sẽ không phải là quần áo của cô đâu, mà là cắn nát thân thể cô đấy

Một chiêu đã trúng, ông Ba càng ngày càng đắc ý, hai tay ông ta niệm chú, không ngừng khống chế trùng độc đuổi theo Tô Uyên.

Trong tay Tô Uyên cầm bảo kiếm Hàn Băng, không ngừng phát ra khí lạnh giá.

Kiếm quang chém mạnh qua, từng đầu của trùng độc rơi xuống đất. Nhưng tay áo của ông già lại rung lên, trùng độc bên trong không ngừng lao ra, bổ sung tổn thất.

Dường như trong người ông ta giấu vô số trùng độc vậy.

Hơn nữa số lượng càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng hóa thành một màn sương đến, bao phủ Tô Uyên. Tần Trạm nhíu mày, không biết nên giúp lúc nào.

Tô Uyên đột nhiên hét nhẹ một tiếng.

Sau đó thân thể cô nhẹ nhàng, giống như cánh bướm, lao ra khỏi màn sương đen.

Hàn khí xung quanh không ngừng rung động, vô số trùng độc lăn từ trên không trung xuống, giống như mưa

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi