TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 844

Tân Trạm cười chế giễu một tiếng, anh cũng đã dự đoán được điều này, Triệu Tân Đông cũng chỉ có thể nói dối nguyên nhân là người đó đã chết rồi mà thôi.

Mà những lời của anh ta cũng xác nhận được những nghi ngờ của anh.

“Các vị, cách Tiên Cung gần mười sáu cây số đã có thể gây ra thủ triều, lại vừa khéo người đệ tử đến thông bảo đã thiệt mạng, mà chúng tôi những người tạo nên thú triều lại hoàn toàn bình an vô sự.”

Giọng nói của Tần Trạm ẩn chứa sự giễu đợt, từng câu từng chữ như lưỡi dao bén nhọn đâm thẳng vào lòng người.

“Tôi muốn hỏi các vị một chút, đây chính là chứng cứ xác thật mà các vị đã từng đưa ra, chờ chết rồi mới đối chứng hay sao?”

“Đây chính là lý do phải Vấn Tông muốn phế bỏ tu vi của mấy người chúng tôi sao?”

Tần Trạm hét lên rồi liên tiếp hỏi, ánh mắt nhìn lướt qua xung quanh, sắc mặt mọi người của phái Vấn Tông đều đỏ bừng, không dám nhìn thẳng vào anh.

Chỉ với vài phút ngắn ngủi, anh đã phản bác lại họ một cách quyết liệt bằng chính những lời chỉ trích của họ trước đây dành cho mình.

Hơn nữa từng câu từng chữ của anh đều chứa đựng những điểm nghi ngờ quan trọng, khiến cho họ khó lòng mà cãi lại được.

“Tên nhóc mồm mép tép nhảy.” Trưởng lão Trịnh nghe xong cười chế giễu một tiếng: “Cho dù cậu nói cũng rất có lý, nhưng như vậy thì đã sao? Cậu nói rằng Triệu Tân Đông không có chứng cứ, chẳng lẽ các người có thể cung cấp hay sao?” Mọi người của phái Vấn Tông đều gật đầu, cho dù Tần Trạm có thể đảo ngược tình thế nhưng hiện tại cả hai bên đều lấy không ra bằng chứng, vì vậy cũng không thể coi là anh nói đúng được.

“Hình Đường đầu, bắt giữ những người này lại, chờ tôi tìm được chứng cứ rồi lại tiến hành xử lý.” Trưởng lão Trịnh quát lên một tiếng, người của Hình Đường lại lần nữa tiến lên.

Ánh mắt của Tần Trạm lạnh như băng.

Sự tình đã đến nước này rồi mà trưởng lão Trịnh vẫn muốn bắt người.

Sắc mặt của mấy người Tiết Đại Trắng cực kỳ khó coi, họ đã kiên trì đến cuối cùng nhưng vẫn không thể nào tránh khỏi kết cục bị bắt đi hay sao?

“Để tôi xem ai dám ra tay.

Tần Trạm lại hừ lạnh, một luồng sức mạnh ngất trời như thể một cơn cuồng phong dữ dội bỗng nhiên bùng nổ, lấy anh làm trung tâm cuộn trào ra xung quanh, nguồn năng lượng mạnh mẽ khiến người khác phải nghẹt thở, ép cho người của Hình Đường phải lùi lại một lần nữa.

“Thật là to gan!” Trưởng lão Trịnh quát lớn: “Trình Tần, cậu đã không thể lấy ra bằng chứng, còn ngăn cản đệ tử Hình Đường hết lần này đến lần khác, hành vi này được coi là muốn chống đối lại phải Vấn Tông, nếu còn dám tiếp tục cản trở thì tôi sẽ giết chết cậu.”

“Tôi quả thật không có chứng cử nhưng liệu thứ này có thể dùng được hay không?”

Tần Trạm cười mỉa mai không hề tỏ ra sợ hãi, ngay khi anh vừa lật lòng bàn tay lên thì một tấm lệnh bài đột nhiên xuất hiện bên trên.

Đó chính là thiệp mời mà phải Vấn Tông gửi cho anh.

Chỉ có mười anh hùng hào kiệt đứng đầu trong bảng xếp hạng mới có tư cách làm chủ tấm lệnh bài này, nó thể hiện sự kính trọng và cao quý của phái Vấn Tông.

Lần trước nhà họ Phong cùng với nhà họ Tào bao vây tấn công Tần Trạm, thậm chí anh còn ép cho hai nhà này phải rút lui bằng cách mượn sức ảnh hưởng của tấm lệnh bài này.

Anh không tin thứ này đã xuất hiện rồi mà trưởng lão Trịnh vẫn dám ngang ngược bắt người.

Quả nhiên khi Tần Trạm lấy thứ này ra, rất nhiều người của môn phái này đều thay đổi sắc mặt.

Mặc dù lệnh bài Vấn Đạo không thể so sánh được với việc Tông chủ tự mình đến, nhưng còn cao quý hơn cả một vị trưởng lão thông thường.

Tuy nhiên điều khiến cho mọi người không ngờ tới chính là sau khi vẻ kinh ngạc chợt thoáng qua trong mặt của trưởng lão Trịnh, ta bồng lao lên tấn công Tần Trạm nhanh như chớp.

“Đồ khốn khiếp, không chỉ nói năng bậy bạ mà còn dám làm giả lệnh bài, quả thật là cực kỳ to gan, tôi phải giết chết cậu”

Trong khi trưởng lão Trịnh quát lớn, liều mạng thúc giục linh lực, rất nhiều những luồng ánh sáng rực rỡ phát ra từ hai lòng bàn tay, sáu con rồng lửa khổng lồ lại lần nữa xuất hiện trên không trung, rít gào lao về phía Tân Trạm.

Trong chốc lát, ngọn lửa ngập trời cùng với hơi thở cuồng loạn, trưởng lão Trịnh lập tức ra lệnh cho sáu con rồng lửa bổ nhào về phía anh từ bốn phương tám hưởng, thậm chí muốn giết chết anh ngay lập tức.

“Muốn giết tôi à, người này cũng đủ độc ác và quyết đoán đấy!”

Khuôn mặt của Tần Trạm bị ngọn lửa nóng rực làm cho đỏ bừng, trong mắt hừng hực ý chí chiến đấu.

Tuy rằng hành động của trưởng lão Trịnh hoàn toàn vượt quá dự đoán của hầu hết mọi người, nhưng anh cũng không hề ngac chút nào cả. nhiên một Chỉ cần anh lấy ra lệnh bài, trưởng lão Trịnh sẽ bị giành mất quyền kiểm soát tình thế, vì vậy đối phương không muốn rơi vào thế bất lợi cho mình, chắc chắn sẽ tranh thủ lúc anh vẫn chưa hoàn toàn kích hoạt lệnh bài và bảo ra thân phận của bản thân mà giết chết anh.

Đến lúc đó, cho dù có phát hiện ra lệnh bài là thật nhưng chính mình đã chết thì phải Vấn Tông cũng không thể nào truy cứu quá nhiều.

“Để có thể bảo vệ cho tên đồ đệ này của mình, ông cũng phải hao hết tâm tư đấy nhỉ, tuy nhiên muốn giết tôi à? Ông cứ nằm mơ đi.”

Tần Trạm cười chế giễu, sáu con rồng lửa khổng lồ gào thét xông tới và nuốt chửng anh trong tích tắc.

“Bum!”

Ở nơi Tần Trạm vừa đứng, ngọn lửa bùng cháy ngút trời, rồng lửa không ngừng thiêu đốt khiến cho mặt đất bị cháy đen.

Mọi người đều cảm nhận được sức nóng thiếu đốt của ngọn lửa cuồn cuộn dữ dội, sau đó đều lần lượt lùi lại phía sau không dám bước tới. Một đám cháy cực lớn bao phủ toàn bộ bán kính một trăm mét, hoàn toàn nuốt trọn Tần Trạm ở bên trong.

“Cậu Trạm.”

Mấy người Tiết Đại Tráng bị hơi thở hất văng ra xa, đứng dậy nhìn về phía ngọn lửa ngút trời, hét lên những tiếng gọi đầy lo lắng.

Triệu Tân Đông thở phào rồi lộ ra biểu cảm nhẹ nhõm, Tần Trạm đã chết thì chân tướng của sự việc này sẽ mãi mãi như viên đá chìm xuống đáy biển.

Hùng Tuyền ở bên cạnh cũng lau mồ hội lấm tấm trên trán, cảm thấy vô cùng may mắn. “Hừ, thằng nhóc khốn khiếp này lại thật sự có được lệnh bài Vấn Đạo.

Trước ánh lửa, trưởng lão Trịnh chấp hai tay ra sau lưng, vẻ tàn nhẫn chợt thoảng qua trong đôi mắt.

“Bất kể cậu là ai đi chăng nữa, tôi cũng đều sẽ giết cậu trước.

Tất cả mọi người đều cho rằng Tần Trạm đã chết dưới ngọn lửa bao trùm của rồng lửa rồi.

Rốt cuộc tu vị của trưởng lão Trịnh cũng đã đạt tới Hóa Cảnh cấp bảy và dồn hết toàn bộ sức lực.

Mấy vị trưởng lão bay lên rồi bắt đầu rải mưa dập lửa. Một số lượng lớn linh thủy rơi xuống dập tắt ngọn lửa, khỏi đặc bốc lên sau đó từ từ tan biến.

Mãi đến khi ngọn lửa ở giữa cũng từ từ tan hết, mọi người cùng nhìn về nơi đó, bỗng chốc đều lộ ra vẻ khó tin.

Trên mặt đất cháy đen, một bóng dáng màu đen khổng lồ đang quỳ trên mặt đất, khắp người nó sáng lên ảnh vàng lấp lánh cùng với hai mắt đỏ rực.

Nó không hề có một chút dấu vết của sự sống, nhưng một luồng hơi thở của tu vi cường đại đang không ngừng trào dâng.

Nó vẫn giữ nguyên tư thế bảo vệ chính mình, như thể có thứ gì đó dưới người đang được nó ôm trọn bên trong.

“Đây là một con rối, một con rối đẳng cấp.

“Làm sao có thể chứ? Một con rối ở Hóa Cảnh cấp tám.

Có vị trưởng lão của phái Vấn Tông tỏ ra vô cùng kinh ngạc, ông ta cảm nhận được sức mạnh của con rối nên không khỏi nghi ngờ.

Kể từ khi thời đại Mạt pháp buông xuống, đã nhiều năm như vậy nhưng chưa một ai có thể chế tạo ra một con rối đẳng cấp. Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, con rồi đó chậm rãi duỗi người, bóng dáng của Tần Trạm hiện ra trước mặt họ.

Con người của trưởng lão Trịnh đột ngột co rụt lại, bàn tay trong ống tay áo run lên mấy cái.

Vì để có thể giết chết được người này, ông ta đều đã xuất ra tuyệt chiêu và hao hết tất cả tu vi của Hóa Cảnh cấp bảy.

Tuy nhiên Tần Trạm lại thật sự có được một con rối đẳng cấp, chặn lại đòn sát thủ này của mình.

Xem ra người thanh niên trẻ tuổi Tân Trạm này còn là một bậc thầy về con rối đẳng cấp nhỉ?

Triệu Tân Đông cùng với Hùng Tuyền như sét đánh ngang tại không dám tin.

Mấy người Tiết Đại Tráng thì lại tỏ ra vui mừng khôn xiết.

Xung quanh tất cả đều trở nên yên tĩnh.

Tần Trạm lấy ra lệnh bài Vấn Đạo sau đó nhập vào một luồng hơi thở.

“Cứ thử tiếp tục ra tay xem nào!”

Anh nhìn trưởng lão Trịnh đầy mỉa mai rồi quát lớn một tiếng.

Cùng lúc đó, hai ký tự màu vàng lớn trên lệnh bài bỗng chốc phát ra ánh sáng.

Sau đó Tần Trạm duỗi tay ném ra, tấm lệnh bài bay lơ lửng trên không trung, hai kỷ tự màu vàng bay ra thoát khỏi tấm lệnh bài rồi ngưng tụ thành hai chữ Vấn Đạo như dãy núi sừng sững trên bầu trời.

Ảnh vàng cực kỳ chói lòa như thế ánh mặt trời rực rỡ, chiếu rọi lên gò má của mỗi người.

“Lệnh bài Vấn Đạo.

Trong lòng tất cả mọi người của phải Vấn Tông khẽ run lên, bắt buộc phải cúi gập người trước lệnh bài. Ngay cả trưởng lão Trịnh cho dù sắc mặt đã trở nên vô cùng nặng nề, nhưng cũng chỉ có thể cúi đầu trước nó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi