TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 846

“Tôi.” Hùng Tuyền lộ ra vẻ tuyệt vọng, ngay lập tức quỳ xuống vừa định nói gì đó.

“Đồ súc sinh, thì ra mày đã làm ra tất cả mọi chuyện”

Ảnh mắt của trưởng lão Trịnh chợt thoáng qua sát ý, hơi thở toàn thân ông ta bỗng bùng nổ rồi sau đó tung ra một chưởng.

Một con rồng lửa xuất hiện trong không trung, thân hình vừa nhoảng lên đã lập tức đâm xuyên qua người Hùng Tuyền “khiến cho Trích Tinh Các của phải Vấn Tông chúng ta bị phá hủy, thật là đáng chết.” Trưởng lão Trịnh quát lên.

Hùng Tuyền nhìn lỗ thủng lớn đang bị thiêu đốt trên lồng ngực, không dám tin mà chỉ vào trưởng lão Trịnh và Triệu Tân Đông, trong mắt tràn ngập không cam lòng cùng giận dữ.

Anh ta chẳng qua chỉ là một con cờ mà thôi, vẫn luôn là người đưa ra kế sách cho Triệu Tân Đông, nhưng không nghĩ tới đến cuối cùng chính mình lại trở thành kẻ chết thay. Trước khi ngã xuống, ánh mắt của Hùng Tuyên nhìn về phía Tân Trạm, trong lòng ngập tràn hối hận, nếu như không trêu chọc đến anh thì làm sao mình lại sẽ phải chết chứ, nhưng tất cả đã quá muộn.

Ngọn lửa kia nhanh chóng bùng lên, chẳng mấy chốc đã thiêu đốt anh ta thành tro bụi.

Tần Trạm khẽ cau mày lại, trưởng lão Trịnh này sát phạt quyết đoán, khi anh nhận ra thì đã quá muộn.

Hiện giờ Hùng Tuyền đã chết, chân tướng sự việc như viên đã chìm xuống đáy biển, e rằng Triệu Tân Đông có thể giữ lại được tính mạng. “Trưởng lao Trịnh ra tay cũng thật nhanh đấy.” Trưởng lão Tuân hừ lạnh một tiếng.

“Xin lỗi trưởng lão Tuần, tôi ghét nhất là những kẻ nham hiểm như vậy, vì vậy trong phút chốc không nhịn nổi, tôi nguyện ý chịu phạt.” Trưởng lão Trịnh cười khổ rồi mở miệng nói.

“Hừ.” Trưởng lão Tuân hừ lạnh rồi nhìn thoáng qua Triệu Tân Đông.

Vẻ mặt của anh ta thay đổi rõ rệt, chảy đầy mồ hôi lạnh.

“Trưởng lão Tuân, con cũng không ngờ rằng tên Hùng Tuyền này lại lòng dạ độc ác, còn dám làm bạn với anh ta, thậm chí còn bị anh ta lừa gạt, thật là đáng chết”

“Con đã biết thì tốt rồi.” Ông ta kiêu ngạo nhìn Triệu Tân Đông rồi lạnh lùng lên tiếng: “Bắt đầu từ hôm nay trở đi, tước bỏ chức vị Thánh Tử kế thừa của con, tịch thu lại toàn bộ tài nguyên cung cấp cho con trong vòng ba năm, con có chịu không?

“Đệ tử lãnh phạt.” Sắc mặt của Triệu Tân Đông vô cùng khó coi, cắn răng gật đầu.

Từ địa vị vinh quang bỗng rơi xuống đầm lầy, ngay cả tài nguyên cũng không còn, ba năm tới này của anh ta sẽ trở nên vô cùng gian khổ.

Sau đó trưởng lão Tần đưa mắt nhìn về phía mấy người Tiết Đại Trang: “Nếu các anh bị Hùng Tuyên hãm hại, thì tôi thay mặt cho phái Văn Tông bồi thường một bình Phá Cảnh Đan cùng với một bình Tụ Linh Đan cho mỗi người các anh.”

“Tân Trạm, cậu đã hài lòng hay chưa?” Trưởng lão Tân nhìn anh rồi nói.

Tần Trạm bình tĩnh gật đầu, không tỏ rõ thái độ của mình.

Tuy rằng không có xử lý được kẻ chủ mưu Triệu Tân Đông, trong lòng anh còn rất không hài lòng, nhưng anh cũng biết nếu như làm lớn chuyện này, cứ tiếp tục điều tra khiến việc mình dùng Du Yêu Đạn bị lộ ra thì tinh thể sẽ lại thay đổi một lần nữa, Triệu Tân Đông cũng không phải chet.

Hơn nữa bản thân anh vẫn còn có cơ hội để giết chết anh ta, trải qua chuyện lần này có lẽ anh ta cũng không dám lại âm thầm ra tay với mọi người nữa rồi.

Trưởng lão Tuân khẽ hừ một tiếng, rồi xoay người bước vào trong hư không.

Triệu Tân Đông rời khỏi cùng với trưởng lão Trịnh, trước khi rời đi còn quay đầu nhìn về phía mọi người với vẻ mặt hung ác. Lần này anh ta thất bại quả thán hại, chẳng những mấy người Tân Trạm không bị tổn hại gì mà mình còn đánh mất vị trí Thánh Tử, quả thật là cực kỳ mất mặt “Tân Trạm mày cứ đợi đấy cho 10. Trong lòng Triệu Tân Đông tràn đầy thù hận, anh ta nghiến răng nghiến lợi hận anh đến cực điểm.

Tần Trạm dường như cảm giác được cũng nhìn thẳng vào Triệu Tân Đông.

Nếu lần sau còn gặp lại, chính mình mà có cơ hội thì nhất định sẽ giết chết người này.

Sau khi mọi việc kết thúc, đảm động cũng dẫn giải tán.

Bởi vì trưởng lão Tuân giải quyết nhanh chóng cho nên không gây ra náo loạn gì lớn.

“Cậu Trạm, chúng em rất biết ơn anh đã cứu mạng”

Mấy người Tiết Đại Tráng tiến lên phía trước với vẻ mặt trịnh trọng, tất cả mọi người đều quỳ xuống trước mặt của Tần Trạm.

Nếu như không phải anh không màng nguy hiểm một mình ngăn chặn lại đợt thủ triều thứ hai, thì lúc này họ đều đã chết, chứ đừng nói đến còn nhận được bồi thường từ phái Vấn Tông. Vì vậy mọi người không hề cảm ơn phái Vấn Tông mà chỉ biết ơn anh.

Tần Trạm đối với bọn họ mà nói có ơn sâu như biển.

“Từ nay về sau nếu như cậu Trạm có việc gì cần giao phó, chúng em chắc chắn sẽ không nhiều lời nhất định sẽ dốc hết toàn lực.

“Đúng vậy, cậu Trạm vốn chính là người đứng đầu của thế giới bên ngoài, chúng em nguyện trung thành đi theo.”

Mọi người lần lượt lên tiếng thế thốt đầy trịnh trọng.

“Tiết Đại Tráng, các cậu đang làm gì vậy?” Tan Trạm cười khổ một tiếng rồi nhanh chóng kêu bọn họ đứng dây.

“Các vị, các võ giả đến từ thế giới bên ngoài sẽ yếu hơn võ giả của Ẩn Giới, vì vậy chúng ta cần phải đoàn kết hơn nữa, đã có được Phá Cảnh Đan thì mọi người đều có thể tăng lên tu vi của mình, Thiên Kiêu Thịnh Hội lần này chúng ta cần phải biểu hiện cho tốt, giành được thành tích cho các võ giả của thế giới bên ngoài.

Tân Trạm nói với mọi người, tất cả đều sôi nổi gật đầu, trong mắt tràn ngập mong chờ. Thiên Kiều Thịnh Hội sap diễn ra, ai cũng đều muốn thể hiện tài năng của mình trước ảnh mặt chú ý của mọi người, làm rạng danh thế giới bên ngoài, mà những lời nói của anh càng khiến họ thêm khao khát chiến thăng Nói cho cùng trong giới võ thuật vẫn thường nói chuyện bằng thực lực, nếu không phải Tân Trạm có được lệnh bài Vấn Đạo thì làm sao đối phương có thể thay đổi thái độ chú?

Họ đều nhận ra những điều này, vì vậy ngày càng mong đợi Thiên Kiêu Thịnh Hội sắp tới. Màn đêm dần buông xuống, mặc dù mấy người Tiết Đại Tráng vẫn còn muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình, nhưng Tân Trạm vừa mắng vừa trêu chọc cậu ta một lát rồi trực tiếp đuổi khách.

“Nhớ chăm chỉ tu luyện cho tốt, ngày mai tôi sẽ tặng cho cậu một món bảo vật.” Anh cười nói.

“Cảm ơn anh Trạm.” Vẻ tò mò chợt hiện lên trong đôi mắt của Tiết Đại Tráng sau đó tươi cười nói.

Cậu ta là người có tu vi cao nhất trong đám người, nếu như trong số họ có người có thể gây dựng được tên tuổi trong Thiên Kiêu Thịnh Hội thì người đó tất nhiên sẽ là Tiết Đại Trắng, vì vậy Tân Trạm cũng muốn giúp đỡ cậu ta một tay.

Sau khi trở lại chỗ ở của mình, anh nghỉ ngơi một chút bổ sung linh khí, sau đó lấy ra một luồng hơi thở màu xanh lam đã bị mình pho an từ trong không gian trữ vật ra.

“Sự việc lần này ngay cả trưởng lão Tuân cũng đã ra mặt, dấu tay màu xanh lam kia chắc hẳn là do Tông chủ của phái Vấn Tông tạo ra, không nghĩ tới mình lại thu được một chút hơi thở tuyệt học của Tông chủ phái này.”

Ánh sáng thoáng hiện trong đôi mat, tuy rằng khoảnh khắc khi đó lấy được vô cùng nguy hiểm, thậm chí còn bị thương không nhẹ, nhưng vẫn cảm thấy đáng giá khi lấy được hơi thở này.

Bởi vì Tần Trạm có thể cảm nhận được, trong dầu tay này tràn ngập hương vị vốn có thuộc về kỹ năng của nó.

“Hiểu được hơi thở này cộng thêm những công pháp mà cha đã để lại cho mình cùng với con dấu, nói không chừng mình có thể tạo ra một tuyệt học còn mạnh hơn dấu tay này” Đôi mắt của Tần Trạm sáng ngời, trong lòng không ngừng suy tư. Anh thậm chí còn cảm thấy rằng chỉ cần để hơi thở thâm nhập sâu hơn, thì kỹ năng của dầu tay này sẽ trở thành tuyệt chiêu lớn nhất của mình trong Thiên Kiệu Thịnh Hội lần này.

“Nhưng bên cạnh đó, Ngự Kiếm Quyết cũng là một tuyệt chiêu.”

Trong lòng Tấn Trạm vừa động, mấy chục thanh kiếm trôi nổi xung quanh người anh, rồi xoay tròn dường như đang tạo một kiểm trận.

Kể từ khi anh tu luyện Ngự Kiếm Quyết, thì đã nghiên cứu Cửu Linh Kiếm Trận của Triệu Lam Sơn, hai người bổ sung hỗ trợ cho nhau, khiến cho Tần Trạm càng có thêm nhiều ý tưởng khi thực hiện Ngự Kiếm Quyết “Tuy nhiên vẫn còn quá ít kiếm, mặc dù Ngự Kiếm Quyết có thể cho phép mình mình điều khiển một số lượng lớn phi kiểm nhưng đổi lại cũng có yêu cầu về chất liệu.

Tần Trạm thầm cảm thấy đau đầu, tuy rằng anh có thể điều khiển được những thanh bảo kiếm thông thường nhưng bởi vì chất liệu không đủ trong suốt, nên cần phải tốn rất nhiều năng lượng, điều này sẽ làm giảm đáng kể số lượng phi kiếm mà anh điều khiển cùng một lúc.

“Thôi quên đi, phi kiếm có chấtlượng cao nào có de tìm như thể văn là mình tự chế tạo vây”

Anh thở dài rồi thu lại thanh kiếm, sau đó lại lấy ra đủ loại tinh thạch luyện khí, cùng lúc đó bắt lấy Chủy Vạn Luyện trong lòng bàn tay rồi châm lửa.

Mấy ngày nay khi nào anh có thời gian rảnh rồi sẽ dùng Chùy Van Luyện để chế tạo kiếm linh, nhưng chẳng qua tốc độ không được nhanh cho lắm, ước chừng một ngày mới làm ra được một thanh kiếm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi