TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 864

Chỉ nghe thấy một tiếng leng keng vang lên trong phòng của Lỗ Thiện Văn, vô số báu vật rơi ra từ hộp băng, rơi ra khắp sàn nhà, đủ các loại báu vật quý giá thi nhau lấp lánh liên tuc.

Tần Trạm tiện tay nhặt một viên linh thạch lên, khen ngợi nói: “Một đội trưởng tuần thủ như anh, không ngờ lại có được mấy món đồ tốt thế này, e rằng anh cũng ăn bớt không ít từ tay người khác nhỉ.”

“Anh dùng thủ pháp gì vậy?” Trán Lô Thiện Văn túa mô hội, Tân Trạm mới giơ tay một cái, tất cả mọi bảo vật mà anh ta giấu diếm bấy lâu nay đều bại lộ hết cả rồi. Việc này chứng minh thần thức của đối phương vượt xa bản thân mình, mà loại người này bình thường tu vi sẽ cao hơn anh ta rất nhiều.

“Không có gì, hôm nay tới đây có chút chuyện nhỏ muốn thương lượng cùng anh thôi mà.” Tần Trạm cười nhạt.

“Tiền bối, Lỗ Thiện Văn nhất định biết đến đầu nói đến đó. Lỗ Thiện Văn gấp gáp cung kính chắp tay lại nhưng đồng thời trong mắt lại quét qua một tia khác thường. Chính vào lúc anh chưa kịp mở lời, Lô Thiện Văn đột nhiên đánh ra một đòn linh khí, đập thẳng xuống mặt đất, ngay sau đó thân thể anh ta điên cuồng lùi lại, muốn thoát ra từ ô cửa sổ phía sau.

“Xem ra anh quả thật làm không ít chuyện xấu, trong phòng ngủ còn bày sản pháp trận rồi.”

Tần Trạm nhìn xuống những tia sáng đang nhảy nhót trên nền đất, cười một tiếng hờ hững, vung tay lên một cái, trận pháp liền xuất hiện vài vết nứt, lập tức bị phế.

Sau đó Tần Trạm giơ tay ra bắt, thân thể to béo của Lỗ Thiện Văn dừng lại trên không trung ngay tức khắc, giống như bị thi triển thuật định thân vậy.

“Nhìn vào mắt tôi.”

Tần Trạm động một cái liên kéo Lỗ Thiện Văn đến bên cạnh, sau đó nhìn thẳng vào anh ta, một trong hai con người tạo ra một vòng xoáy đang quay chóng mặt.

Lỗ Thiện Văn đấu tranh một lúc, cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi ánh mắt của Tần Trạm. Trong khoảnh khắc đối mắt đó, linh hồn của anh ta dường như đã bị thôn tính, người anh ta bắt đầu dại ra, giống như cái xác không hồn. Di Hồn bị thuật, Tân Trạm tìm được trong kí ức mà phụ thân để lại một thứ gọi là thuật dịch chuyển hồn phách. Có thể khiến hơi thở, khí chất của Lỗ Thiện Văn truyền hết sang người mình, biến Tần Trạm thành một Lỗ Thiện Văn thứ hai. Nếu không phải cao thủ thì không thể nhìn ra có gì khác biệt bằng mắt thường, đến cả trận pháp cũng vậy.

Mà còn khiến đối phương mất đi hai đoạn kí ức trước và sau khi xảy ra chuyện, đợi đến khi hồi phục lại, hoàn toàn không nhớ chuyện gì vừa xảy ra, cũng không lo có chuyện gì xấu.

Đương nhiên, thuật này cũng có chỗ thiếu xót, một khi sử dụng thuật này thì không thể lấy đi kí ức của đối phương, cho nên Tân Trạm chỉ lấy được thể xác và linh hồn của Lỗ Thiện Văn nhưng không thể lấy được kí ức của anh ta.

Hai là thuật này không thể thi triển quá lâu, nhưng cũng đủ thời gian để Tân Trạm vào được nhà lao trọng yếu kia rồi. Từng luồng từng luồng hơi thở thoát ra từ bên trong người Lỗ Thiện Văn, nhập vào thân thể của Tần Trạm.

Khuôn mặt dáng người của Tần Trạm dẫn dẫn phát sinh sự biến hóa, từ từ để lộ ra một người giống hệt Lỗ Thiện Văn, thậm trí hơi thở cũng không thể tìm ra điểm khác biệt, giống như được đúc ra từ một khuôn vậy.

Hài lòng gật gật đầu, Tần Trạm ném Lỗ Thiện Văn ngu ngốc vào trong căn phòng bỉmaật, sau đó đổi sang mặc quần áo của Lỗ Thiện Văn, rồi rời khỏi nơi này.

“Lỗ Thiện Văn, anh tới đây làm gì?”

Trong nhà Liễu Nhật Hạ, nhìn thấy Lỗ Thiện Văn nghênh ngang bước vào nhà mình, Liễu Nhật Hạ nhất thời cau mày lại, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.

“Tôi không phải Lỗ Thiện Văn.” Tần Trạm nở nụ cười. Liễu Nhật Hạ ngẩn người, sau đó mới nhớ đến việc Tân Trạm nói muốn đi tìm Lô Thiện Văn, lúc này mới kinh ngạc kêu lên: “Anh thành công rồi.”

Tần Trạm gật gật đầu, phát ra một luồng hơi thở.

“Ôi trời, cũng giống thật đấy, tôi và Lỗ Thiện Văn làm việc cùng nhau mười năm có thừa mà còn chẳng nhìn ra chút sơ hở nào.”

Liễu Nhật Hạ khen ngợi.

“Ừm, nhưng vẫn cần anh bổ khuyết một số chi tiết nhỏ.” Tần Trạm nói.

Đây cũng là thiếu sót lớn nhất của thuật này, không thể giành được ký ức.

Liễu Nhật Hạ đương nhiên cũng không dám thờ ơ, kể một cách chi tiết về đặc điểm tính cách của Lỗ Thiện Văn, quan hệ cá nhân… Tần Trạm trầm ngâm suy ngẫm, không ngừng ghi nhớ.

Mặt nhìn thấy thời gian đã là buổi chiều.

Tần Trạm và Liễu Nhật Hạ rời khỏi nơi ở, lần nữa hướng đến nhà lao sau núi.

Trong tiểu đội, trừ Tân Trạm ra, tổng cộng còn có sáu người. Trên đường đi, Tần Trạm biểu hiện phải gọi là thành thạo vô cùng. Mới đầu Liễu Nhật Hạ còn cảm thấy lo làng, giờ mới dám thả lỏng. Bên ngoài nhà lao sau núi, chỉ riêng việc kiểm tra ba trận pháp đã canh gác vô cùng cần mật. Tần Trạm có lệnh bài của Lỗ Thiện Văn, hơi thở lại hoàn toàn không có gì khác thường, cho nên không hề gặp phải bất cứ trở ngại nào bởi trận pháp.

“Ai dỗ, đây chẳng phải con heo mập họ Lỗ đấy sao? Hôm nay không ở trong nhà ăn bơ làm biếng lại chạy đến đây ra trò chịu khó. Nhưng lại đụng trúng một một tiểu đội cũng đang đi tuần, đội trưởng đội đó nhìn thấy Lỗ Thiện Văn liền khinh khỉnh khích bác.

“Thân thể ông đây rất tốt, không giống mày gió thổi là ngã. Sao thế ghen tị à?” Tần Trạm cười lạnh đáp lại.

Những chuyện này Liễu Nhật Hạ cũng đã giải thích vô cùng rõ ràng với Tần Trạm, cái tên gầy còm nhóm này được gọi là Đặng Cao Lãng, là kẻ thù không độ trời trung của Lỗ Thiện Văn, hai người này chỉ cần nhìn thấy mặt là bắt đầu vùi dập nhau không ngớt.

“Cái thằng khốn đốn mạt nhà mày, tối qua thắng ông đây nhiều tiền như thế, hôm nay ông đây nói vài câu mày còn cãi lại” Tên Đặng Cao Lãng khó chịu khi nghe thấy mấy lời này, giận đùng đùng nói.

“Đi.” Lông mày Tân Trạm hơi cau lại, không để ý đến Đặng Cao Lãng, dẫn người trực tiếp đi vào khu vực sau núi.

Đặng Cao Lãng nhìn bóng lưng của Tân Trạm, cau mày lại, có chút nghi ngờ.

“Thằng nhóc này, hôm nay sao thế nhỉ, cảm giác có chút kì quái.

Trong lúc đi vào núi sau, Tần Trạm dẫn theo người nhằm về phía nhà lao.

Tổng Đức Ngọc có thể ra vào nơi nhà lao trọng yếu này là bởi vì Liễu Nhật Hạ phụ trách canh giữ bên trong nhà lao, mà đến bây giờ tình hình vẫn như vậy.

Đi đến dưới chân núi, Tần Trạm chú ý đến một hòn đá màu xanh da trời cách đó không xa, một ông giả ngồi khoanh chân tĩnh tọa trên đó, đội mắt hơi híp lại.

Người này là trưởng lão quản lý mọi chuyện phía sau núi, tu vi thâm sâu khó dò. Tổng Đức Ngọc từng nhắc nhở anh nhất định không được đối đầu với người này.

Nhưng khi đi qua đất này, trưởng lão lại không phát hiện ra bất cứ dị thường nào, Tần Trạm dần dần đi vào vị trí lưng trừng núi.

Núi sau Vẫn Tông, đỉnh của ngọn núi đã bị đào ra, bên trong chuyên dùng để giam những tù nhân có ý đồ đe dọa đối với Vấn Tông.

Đi sâu vào bên trong là một bầu không khí âm u lạnh lẽo cộng thêm mùi ẩm ướt của nền đất phả thắng vào mặt. Mặc dù trong nhà lao có ánh sáng phát ra từ những lá bùa, nhưng về tổng thể vẫn tối tăm như cũ, đem lại cho người khác một cảm giác cực kỳ không thoải mái.

“Mấy người qua bên kia, Liễu Nhật Hạ, cậu đi cùng ông đây qua bên này một chút. Sau khi Tần Trạm đi vào trong, lập tức phân bổ nhiệm vụ, đuổi hết mấy tên linh cấp thấp đi.

Sau đó bày ra vẻ mặt u ám chỉ vào Liễu Nhật Hạ, để mặc những tên lính còn lại cười hả hệ trên nỗi đau của người khác, ai ai cũng biết quan hệ giữa Lỗ Thiện Văn và Liễu Nhật Hạ không tốt, xem ra hôm nay lại tìm đến Liễu Nhật Hạ để gây sự rồi.

Tần Trạm và Liễu Nhật Hạ đi thắng xuống bên dưới, nhằm đến nơi sâu nhất của nhà lao. Sự trông coi của Vấn Tông đối với nhà lao, từ bên ngoài nhìn vào sẽ thấy vô cùng khắc nghiệt, nhưng trong nhà lao thật sự lại khá là đơn giản. “Nơi mà Tổng Đức Ngọc trước đây từng vào ở bên này.” Liễu Nhật Hạ dẫn đường cho Tân Trạm, vượt qua một khoảng lớn những phòng giam bình thường, trực tiếp đi xuống tầng bên dưới.

Anh ta một bên vừa đi, một bên vừa giới thiệu: “Nhà lao sau núi Vấn Tông tổng cộng chia thành ba tầng, tầng thứ nhất phần nhiều là đệ tử trong nội bộ và các trưởng lão, bởi vì phạm phải sai lầm lớn nên đến chịu phạt. Còn tầng thứ hai và tầng thứ ba, tất cả đều là tội phạm mắc trọng tội, đặc biệt là tầng ba, tuy rằng có diện tích bé nhất, nhưng đến bản thân tôi cũng không có quyền hạn đi vào “

“Nơi Tổng Đức Ngọc đi chính là nhà lao ở tầng hai.”

Cách cửa bằng đồng vừa to vừa nặng được mở ra, hai người đi vào một khu vực thuộc tầng hai. Hai bên hành lang đều là những phòng giam. Bên trong những thanh sắt chắn hình trụ to lớn là những tù nhân bị trói bằng dây xích sắt, xung quanh là những ánh sáng lập lòe của trận pháp, hiển nhiên được thiết kế vô cùng chắc chắn.

Nhìn thấy có người đi vào, những tên từ nhân đồng loạt từ từ ngẩng đầu lên, trong mắt phát ra những tia sáng ác liệt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi