TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 881: Nghiền nát tâm ma.

Nhưng Tần Trạm biết, bản thân đã giết chết người có thể kích hoạt huyết mạch thượng cổ là Triệu Tân Đông, định sẵn là đã kết thù với nhà họ Triệu, nhưng anh không hối hận “Tiết Đại Tráng, nhìn thấy chưa?”

Tân Trạm đột nhiên nhìn trong đám người, cơ thể mang theo sự chán nản đó.

Người Tiết Đại Tráng run lên nhìn về hướng này.

“Triệu Tân Đông là cái thá gì? Anh ta có đáng được gọi là tâm ma của cậu không?”

Tân Trạm nhấc thi thể của Triệu Tân Đông lên, giơ về phía Tiết Đại Tráng “Hãy nghĩ kỹ lại, khi cậu bị anh ta hành hạ, ít nhất ý chí và dũng khí vẫn còn, còn khi anh ta cũng đối mặt với sự hành hạ giống như cậu, anh ta cũng chỉ bi u xin sự tha mạng.

Người như vậy làm sao có thể trở thành vật ngáng chân của cậu trên con đường tu luyện. “

“Anh ta là thiên tài ở thế giới ẩn, vì thế mà cậu sợ anh †a sao? Đây không phải là Tiết Đại Tráng mà tôi biết.”

“Nếu như cậu bị người như này làm cho sợ hãi, tương lai làm sao có thể tu thành đại đạo, có buồn cười không chứ?”

Tân Trạm hét lên liên tục, giống như trong đầu anh có sấm chớp đang nổ.

Sắc mặt của Tiết Đại Tráng đỏ lên, hai tay nằm chặt lại.

Trong ngày hôm nay, ý chí của cậu đã hoàn toàn suy đổ, trong đầu cậu không ngừng nhớ lại cảnh bị Triệu Tân Đông hành hạ trước mặt mọi người, càng nghĩ càng đau khổ, lòng càng nặng trĩu.

Nhưng lời nói của Tân Trạm như giáng một nhát búa nặng nề vào lòng cậu ta, làm cậu ta tỉnh ngộ.

Anh ấy nói đúng, hôm qua bản thân tuy rơi vào thế hạ phong nhưng chưa bao giờ từ bỏ hy vọng, đến cuối cùng vẫn nghiến răng nghiến lợi chịu đựng, không giống như Triệu Tân Đông hôm nay, mất đi niềm tin trong mắt người khác.

Mình như vậy, tại sao lại hồ đồ đến mức sợ hãi cái tên nhát gan như chuột này?

Lẽ nào vì anh ta là một thiên tài ở thế giới ẩn, nhưng Tiết Đại Tráng mình từ khi nào lại Sợ thiên tài?

Tiết Đại Tráng cảm thấy máu khắp người sục sôi, một luồng dũng khí lặng lẽ phá vỡ phong ấn, tràn ngập cơ thể một lần nữa.

Một âm thanh vỡ vụn không phát ra tiếng, cái tâm ma đấy ở trước mặt Tần Trạm hoàn toàn vỡ vụn.

“Anh Tân, em hiểu rồi”

Nhìn thấy sự thay đổi trong mắt Tiết Đại Tráng, Tân Trạm khẽ gật đầu.

Cuộc đối đầu sinh tử với Triệu Tân Đông đã kết thúc.

Cuối cùng, Tân Trạm đã xây dựng được chỗ đứng vô cùng cường mạnh, lấy phương thức nghiền ép giết chết Triệu Tân Đông.

Cho dù thủ đoạn của Triệu Tân Đông tàn ác, thậm chí sử dụng những thủ đoạn mà nhà họ Triệu cho anh ta, nhưng đến cuối trận chiến ngay cả góc áo của Tân Trạm anh ta cũng không chạm vào được.

Tân Trạm mạnh mẽ đã ghi dấu ấn sâu đậm trong trí nhớ của mọi người.

Tâm trạng của mọi người đều run sợ, họ giống như không dám tin vào những gì mình thấy.

Ký lục hàng trăm năm trở lại đây của Vấn Tông, Tân Trạm là võ giả thế giới bên ngoài đầu tiên giết chết Vấn Tông Chuẩn Thánh Tử trong lịch sử, mà quá trình lại chênh lệch như vậy.

“Đừng quên, kinh mạch của Tân Trạm đã bị đứt mà vẫn còn mạnh mẽ như vậy, nếu như kinh mạch của anh ta khôi phục…”

Một võ giả đột nhiên cất tiếng, khiến khung cảnh lại trở nên chết lặng.

Tất cả mọi người đều có biểu cảm phức tạp, khó mà tin được, nếu như Tần Trạm thật sự khôi phục. Cảnh tượng đó quả thực không thể tưởng tượng nổi, bảng Thiên Kiêu lần này định sẵn sẽ xuất hiện những biến hóa không đoán trước được.

Một khi Tân Trạm đứng đầu trong Thiên Kiêu Thịnh Hội, thì giới tu luyện thật sự phải thay đổi rồi Sự cân bằng về sức mạnh trong quá khứ sẽ bị phá vỡ, võ giả thế giới bên ngoài bị đàn áp bao nhiêu năm nay nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt nà ‘Võ giả thế giới bên ngoài trỗi dậy, Tân Trạm chắc chắn sẽ trở thành người dẫn đầu.

Nhưng mà bây giờ còn qua sớm để nghĩ đến điều này, dù sao thì cuộc đại chiến một trăm người của Thiên Kiêu Thịnh Hội mới là bắt đầu của cuộc chơi.

Những người như Trương Quốc Tuấn, Triệu Lam Sơn, Đổng Thiên Thành đến lúc đó mới có không gian để thể hiện.

Ai biết được họ giấu bao nhiêu lá bài chưa được đưa ra ánh sáng.

“Lần Thiên Kiêu Thịnh Hội này có cái hay xem rồi” Có võ giả cúi đầu nói, đã trải qua bao nhiêu đợt Thiên Kiêu Thịnh Hội, bây giờ cũng không nhịn được mà cảm thán Bất kể kết quả cuối cùng như thế nào, trước mắt, những người đã thể hiện thực lực trong các trận đấu vừa rồi, cho thấy Thiên Kiêu Thịnh Hội lần này sẽ vô cùng đặc sắc, khó mà có thể khiến người ta quên được.

Sau khi làm xong mọi việc, Tân Trạm đi xuống võ đài, mọi người tránh sang một bên, trong mắt hiện lên vẻ kính sợ.

“Tân Trạm, tuyệt”

Mấy người Diệp Thành cao hứng đi đến, Phương Hiểu Điệp cũng đứng ở cách đó không xa, mỉm cười nhìn về nơi này.

Trận chiến của Tân Trạm khiến cho các võ giả thế giới bên ngoài vô cùng tự hào, những người trước kia coi thường Tân Trạm sẽ không nói được cái gì nữa “Tiết Đại Tráng đâu?” Nhìn trong đám người không có Tiết Đại Tráng, Tân Trạm không nhịn được hỏi.

“Tên nhóc này bị cậu làm cho điên rồi, nhất quyết bắt người nâng cậu ta về, cậu ta nói từ bây giờ sẽ bắt đầu tu luyện” Diệp Thành vui vẻ nói: “Đấy là để cho cậu phát huy hết khả năng”

Tân Trạm cũng khẽ mỉm cười, nhìn thấy Tiết Đại Tráng như vậy, mới không uổng phí cho những gì anh vừa thể hiện.

“Ngoài ra, Tân Trạm, tôi có chuyện muốn nói với cậu” Diệp Thành và Lạc Việt Ban thần bí kéo Tân Trạm sang một bên.

Diệp Thành cười nói: “Chính là cái này, cậu biết trong trận chiến hôm nay, người bên ngoài đều rất tin tưởng vào Triệu Tân Đông Có người dùng trận chiến này để đặt cược, tỷ lệ quá hấp dẫn, không, là quá khinh người. Hài anh em tôi không nhịn được cơn tức để vả mặt bọn họ, đặc biệt lấy ra không ít linh thạch để ủng hộ cậu. “

Tân Trạm nghe xong thì trên mặt đầy vạch đen: “Anh cứ nói thẳng là dùng những linh thạch tôi kiếm được cách đây không lâu để đặt cược đi. Mẹ kiếp, hai người thật vô lương tâm, trong khi tôi ở trên võ đài đánh nhau một sống một chết, thì mấy người ở đây lại tranh thủ làm giàu.”

“Này, đây không phải là nghĩ đến việc anh cũng bị hao tổn nên chúng tôi giúp anh kiếm một ít sao?” Lạc Việt Ban cười gượng nói.

“Lòng vòng như vậy, rốt cuộc thẳng được bao nhiêu?” Tân Trạm lười nói, trừng cả mắt lên.

“Cũng không quá nhiều. Hai người chúng tôi gộp lại mới kiếm được hơn một trăm linh thạch, bọn tôi cảm thấy áy náy nên mới có ý định phân cho cậu một ít” Diệp Thành cười nói.

“Như vậy còn được” Tân Trạm không khỏi gật đầu khi nhìn hai người giao ra mấy chục viên linh thạch.

“Anh không trách chúng tôi nữa đúng không?” Lạc Việt Ban mở to mắt nhìn.

“Chúng ta là huynh đệ tốt, không nên vì cái này làm tổn thương tình cảm của nhau” Tân Trạm cất linh thạch đi, nhếch mép cười nói: “Nhưng mà tôi cũng có chuyện muốn nói với hai anh, hai anh cũng không được tức giận nhé”

“Cái này thì anh yên tâm” Hai người võ ngực.

Ở cửa sạp đánh cược, khi hai người nhìn Tân Trạm lấy ra một tờ biên lai, sau đó lấy về một đống linh thạch, nhìn qua phải tầm mấy trăm viên, đôi mắt của hai người giống như sắp rơi xuống đất.

“Trời ơi, cậu đúng là đồ không biết xấu hổ, cậu lại tự mình cược mình” Diệp Thành suýt nữa nôn ra máu.

Thiệt cho bọn họ khi nãy còn thấy áy náy trong lòng, kết quả tên nhóc này còn lợi hại hơn, đây là cược hết bằng số tiền mà anh có đi “Trả lại của bọn tôi” Lạc Việt Ban cũng tức giận nói Kết quả là Tân Trạm vừa nghe anh ta nói xong liền bỏ chạy.

“Trúng kế rồi, chúng †a vẫn là quá lương thiện”

Diệp Thành cười khổ: “Linh thạch này rơi vào trong tay tên vô sỉ như thằng nhóc đó, sợ là một đi không trở lại rồi Mọi người cười một hồi, rồi lại quay trở lại quảng trường của Vấn Tông.

Lúc này, mớ hỗn độn đã được dọn dẹp sạch sẽ, phải nói là năng suất của Vấn Tông, cũng khá nhanh Mà tất cả mọi người vẫn chưa rời đi, bởi vì ngay sau đó là trận chiến lớn nhất của Thiên Kiêu Thịnh Hội này, trận chiến top 100 Tân Trạm gật đầu khi thấy hai người đi tới.

Trong trận chiến của top 100, Tân Trạm cũng đã từng nghe người đàn ông bí ẩn trong ngục ở phía sau núi nói rằng, hình như sẽ tiến vào một bí cảnh nào đó để tiến hành, đó mới chính là chiến trường thật sự. Nhưng tình huống cụ thể như nào, Tân Trạm cũng không rõ.

“Các ngài, mời vào chủ đài”

Lúc này, có đệ tử của Vấn Tông đến mời mấy người.

Tân Trạm và Diệp Thành, Lạc Việt Ban nhìn nhau, cả ba người bay lên đáp xuống trên đài cao.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi