TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 887: Kim Sắc Tước Điểu.

Chỉ cần bị hàng trăm con yêu thú cấp cao này nhìn chằm chằm cũng đủ khiến người ta kinh hãi, hô hấp ngưng trệ. Huống chỉ là tất cả mọi yêu thú đều phả ra hơi thở bức người Kể cả có Trương Quốc Tuấn hay Đổng Thiên Thành ở đây thì họ cũng sẽ sợ hãi bỏ chạy ngay tức khắc: Nhưng Kim Sắc Quang Đoàn rất bình tĩnh đối mặt với đám yêu thú, đợi mấy con yêu thú này gào thét xong nó khinh miệt kêu lên một tiếng, giống như rất khinh thường.

Nó giẫm lên đỉnh đầu của Tân Trạm, Kim Sắc Quang Đoàn run lên mấy cái, trong chớp mắt, ánh sáng vàng rực rỡ lan ra, dần dần để lộ ra hình dáng.

Là một loài chim có lông vàng óng, từng sợi lông xòe ra tỏa ra ánh vàng bay vút lên trời cao, lộng lẫy vô cùng. Mà khi nó lộ ra nguyên hình một chút, hàng ngàn tia sáng vàng chóe vọt ra khỏi cơ thể, giống như một mặt trời thứ hai xuất hiện trong thung lũng này.

Những con yêu thú hoàn toàn ngây ngốc, toàn thân đảm chìm trong ánh sáng vàng, nhưng những gì chúng cảm nhận được là sự chấn động từ sâu trong tâm hồn.

Rầm rầm rầm.

Một lúc sau nó quay lại với một năm linh thảo trong tay, quỳ xuống trước mặt Tước Điểu Kim Sắc Tước Điểu khó chịu kêu lên vài tiếng, dường như đang chê nó quá chậm, nhưng nó vẫn há miệng và nuốt hết nắm linh thảo vào bụng.

Mình mong các bạn qua trang nguồn trên hình đọc để ủng hộ chúng mình ra nhiều chương, chứ chúng mình làm ra rất mệt và nhiều công sức, nhưng mấy trang khác lấy quá nhiều, làm chúng mình không có động lực làm nữa, mong các bạn hiểu.

Sau đó nó quét mắt nhìn khắp bốn phía xung quanh, kêu lên một tiếng khiển trách, lũ yêu thú lập tức phản ứng lại, ồn ào lao đi Ngay sau đó, mảnh đất trống này tràn ngập các loại linh thảo, dược vương khác nhau, dường như bao vây Tân Trạm trong đại dương linh thảo.

Các loại linh thảo tản ra linh khí nồng nặc, gần như biến thành thực chất.

Tước Điểu há miệng giống như cá voi nuốt cả đại dương, một số lượng lớn linh thảo đều rơi vào mồm nó, tuy nhiên trước mặt Tước.

Điểu chỉ có một nửa linh thảo, một nửa còn lại chất thành đống bao quanh Tân Trạm.

Không biết qua bao lâu, Tước Điểu ăn no xong liền ợ một hơi dài, thân thể hóa thành Kim Quang, lần nữa quay lại vào đại não của Tân Trạm.

Đám yêu thú đứng ngây ra không biết nên đi hay ở. Mấu chốt là tên nhóc này trước khi biến mất cũng không bàn giao gì mà.

Cho nên trong nửa tháng tới, đám yêu thú hàng đầu thống trị thung lũng này giống như cọc gỗ, đứng tại chỗ, không dám nhúc nhích.

Trong khoảng thời gian này, không biết là do vết nứt thiên đạo trên cơ thể làm suy yếu thực lực của chính mình, hay là đã hấp thu đủ linh dược, linh khí mà Tân Trạm đã từ từ tỉnh lại rồi. Tân Trạm dần dần lấy lại được ý thức: “Đây là đâu?”

Tân Trạm ngẩn ra, nhìn trời. Lúc này, vô số linh thảo tỏa ra đủ loại ánh sáng chói lóa, hoàn toàn che khuất tầm mắt của anh, cho nên anh thấy các loại ánh sáng chói lóa, không ngừng lóe lên.

“Ta không bị yêu thú bắt đi sao, chẳng lẽ lại rơi vào trong nơi chứa bảo vật linh thảo rồi?” Anh khịt mũi, toàn thân đau nhức, nhưng ít ra anh cũng có chút sức lực.

Tân Trạm cố chống đỡ ngồi dậy, linh thảo tản ra theo tiếng loạt xoẹt, khiến anh có thể nhìn thấy một ít cảnh vật bên ngoài.

Kết quả là vừa nhìn ra, Tân Trạm sững sờ, đám yêu thú xung quanh cũng choáng váng.

“Mẹ kiếp!” Nhìn hàng trăm yêu thú xung quanh, trợn mắt ngoác mồm nhìn chằm chăm mình, lưng Tân Trạm tê dại, tim đập loạn xạ, không khỏi hít thở một hơi.

Vừa mở mắt ra đã có vài trăm cây linh thảo, sau đó là vài trăm con yêu thú cấp cao.

Đây là muốn làm gì đây chứ?

Những con yêu thú ngây ngốc nhìn nhau, còn Tước Điểu thì sao?

Làm thế nào mà con người quái dị này có ống sót? Con yêu thú đó lại đi đâu rồi?

Bọn chúng không biết tại sao chúng lại không dám di chuyển bừa bãi. Tân Trạm cũng không dám nhúc nhích phân nào, thật sự không dám động, trên trán đổ đây mồ hôi lạnh.

“Khi tôi hôn mê rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tần Trạm bây giờ gần như phát điên lên rồi, với căn cơ tu luyện hiện tại, nếu hành động hấp tấp, sẽ lập tức bị mấy trăm con yêu thú này đánh chết Trước đó, anh hôn mê và không có tính công kích, cộng với tác dụng của bột thuốc, những con quái vật này sẽ chỉ coi bản thân anh là thức ăn, sẽ không phát điên tấn công Dù sao cũng chẳng có sinh vật nào ra tay với thức ăn của mình cả.

Nhưng giờ tỉnh lại thì mọi chuyện đã hoàn toàn khác rồi, con người là kẻ thù không đội trời chung của hầu hết yêu thú, mình cứ đứng trong đống yêu thú này, chỉ bằng một hành động nhỏ thôi cũng khiến đối phương nghỉ ngờ, dù cơ thể có ngăn được đi nữa, lục phủ ngũ tạng chắc cũng chẳng còn nguyên vẹn.

“Phù ma, khi tôi hôn mê rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tân Trạm vội vàng nói.

“Chuyện này nói ra thật có chút phức tạp.”

Giọng Phù ma khô khốc, giọng nói có phần kỳ quái.

Là người duy nhất chứng kiến toàn bộ sự việc, Phù ma kể lại toàn bộ sự việc cho Tân Trạm nghe.

“Kim Sắc Quang Đoàn là một con Tước.

Điểu. Ngay khi nó giải phóng năng lực, những con yêu thú này đã quỳ phục trên đất”

Tân Trạm nghe xong, thở hắt ra một hơi lạnh. Mặc dù biết được từ người đàn ông ở phía sau núi Vấn Tông, anh biết rằng anh đã vô tình thu được một hậu duệ Yêu Hoàng, nhưng Quang Đoàn bé nhỏ này cũng quá mạnh rồi.

Tân Trạm cảm thấy đau đầu, bé như cái mắt muỗi mà còn mạnh đến vậy, chắc chắn không phải chủng tộc Yêu Hoàng bình thường.

Đợi bản thân ra được khỏi Vấn Tông, liệu trưởng lão của nó có tìm đến giết ngay lập tức hay không, nếu vậy thì quá phiền phức.

“Ông nói tôi hiện tại có rời đi, đám yêu thú này chắc không ra tay với tôi đâu nhỉ” Tân Trạm nói.

“Có cần phải đánh thức Tước Điểu dậy không? Nếu thua cược, chúng ta sẽ chết đấy”

Phù ma nói.

Tân Trạm suy nghĩ một chút, cũng không dám sơ ý, đơn giản mà nói cũng có chút động tâm, đánh thức Tước Điểu đang say giấc trong đại não mình.

Tên nhóc này ỷ lại trong thức hải của mình lâu lắm rồi, hôm nay cũng nên ra mặt giúp nhau một chút chuyện nhỏ chứ, coi như thu tiền thuê nhà đi.

Nhìn thấy Tân Trạm trực tiếp nắm lấy chân Tước Điểu lôi ra, yêu thú trong thung lũng được một phen chấn động.

Bọn chúng nhìn chăm chẳm vào Tân Trạm một cách khó tin.

Đó là máu mủ của Yêu Hoàng đấy, tộc nhân tối cao của yêu tộc, nhưng người đàn ông quái dị này lại thực sự tùy ý bất lấy.

Tên nhóc này là người gì vậy chứ? Bạo gan quá đi mất.

“Chúng có vẻ sợ cậu” Phù ma nói.

“Chứ còn gì nữa, nếu như đổi lại là người khác dám bắt hậu duệ của Yêu Hoàng như thế, ông đây cũng sợ”

Tân Trạm nuốt nước miếng, lắc lắc con Tước Điểu đang nằm cuồn cuộn trong tay, đừng nói chứ tên nhóc này sau khi ăn no rồi thì ngủ như chết vậy.

Yêu thú lại được một phen náo loạn, nhìn Tân Trạm đi một bước, lần lượt lùi lại một bước.

“Có hi vọng”

Tân Trạm yên vị, ôm Tước Điểu trên tay rồi từng bước đi ra ngoài, anh do dự một chút, nhưng vẫn mạnh dạn đem toàn bộ linh cỏ bên cạnh cất vào trong không gian chứa vật.

Sau đó, Tân Trạm tiến lên một bước, đám yêu thú cũng lùi một bước cho đến khi ra khỏi thung lũng.

Tân Trạm thấy đám yêu thú dừng lại tại chỗ, anh cũng không do dự nữa, bay lên biến mất vào trong núi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi