TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 953: Hai người cuối cùng

Khi khôi phục lại tâm nhìn một lần nữa, Tân Trạm phát hiện bản thân đang đứng trong một đại sảnh rộng lớn.

Ánh mắt anh liếc xung quanh, những người võ giả biến mất lúc trước đều xuất hiện nhưng đa phần mọi người đều lộ vẻ mờ mịt, ngơ ngác đứng tại chổ. Hiển nhiên bọn họ còn chưa qua được thử thách tầng thứ nhất của tháp Thông Thiên.

“Thì ra chúng ta vẫn luôn ở bên trong tháp.

Thông Thiên nhưng lại bị ma thuật che mắt”

Tân Trạm thầm nghĩ, ánh mắt liếc nhìn phía xa, nơi đó có một loạt cầu thang hướng về phía trước.

Về phần mấy người quen như đám người Diệp Thành và Lạc Việt Ban thì đã biến mất khỏi đây rồi, xem ra bọn họ đã đi lên tâng hai.

Điều này cũng bình thường, sau khi Tân Trạm đi vào đầu tiên là nói chuyện với Tô Uyên rồi sau đó lại truyền công cho cô tốn rất nhiều thời gian. Trên thực tế thời gian anh dùng để phá ma thuật chỉ là trong chớp mắt.

“Bảo sao Bồ Tùng Nhân từng nói có một nửa võ giả thậm chí ngay cả tầng thứ nhất cya3 tháp Thông Thiên cũng không thể qua, muốn phá bỏ gồng xiềng trong lòng mình cũng không phải điều dễ dàng”

Nhìn thấy không ít võ giả vẫn mê mang như cũ, Tân Trạm khẽ lắc đầu.

Tân Trạm khoanh chân ngồi xuống bên cạnh Tô Uyên, sau khi bản thân đánh vỡ tầng chắn đó liền thoát ra khỏi không gian ảo nhưng cũng không thể sử dụng thần thức truyền lại tin tức cụ thể cửa thử thách này cho đối phương.

Tuy nhiên Tân Trạm tin tưởng với ý chí của Tô Uyên sẽ không ngay cả một cửa này cũng không qua được.

Sau khi Tân Trạm ngồi xuống, xung quanh anh không ngừng có võ giả thức tỉnh khôi phục lại thần trí.

Đầu tiên bọn họ ngây người rồi sau đó tỉnh táo lại nhìn lướt qua mọi người xung quanh, khi nhìn thấy Tân Trạm vẫn ngồi khoanh chân, nhằm mắt thì đều có phần kinh ngạc.

Bọn họ nghĩ Tân Trạm vẫn bị nhốt bên trong cửa thử thách này như trước.

Mà Tần Trạm là Thiên Kiêu cực mạnh trong tháp Thông Thiên này, vậy mà tốc độ thoát khỏi ảo ảnh của anh còn chậm hơn bọn họ.

Những người này lập tức có phần kích động, ý nghĩ siêu hơn Tân Trạm trong đầu khiến trong lòng bọn họ mừng như điên. Thế nhưng bọn họ cũng không quấy rầy người khác mà bước chân vội vàng lên tầng hai.

Mãi đến gần một tiếng sau Tô Uyên mới mở mắt, Tân Trạm cũng theo đó mà tỉnh lại “Công pháp này rất tuyệt diệu, tốn một tiếng mà em vẫn không thể hiểu được” Tô.

Uyên cười khổ: “Em cảm thấy bản thân mình thật ngốc.”

“Tại công pháp quá khó khăn nên anh phải bỏ ra một thời gian mới hiểu được, thế nên anh mới bảo em từ từ không cần nóng vội.”

Tân Trạm cười, hai người lại tay trong tay đi lên tầng hai.

Tâng này vẫn là ảo ảnh như cũ, sau khi Tân Trạm đi vào thì cảm xúc trong lòng biến thành sợ hãi và khiếp sợ. Tân Trạm nhớ lại rất nhiều thời khắc sinh tử, Triệu Lam Sơn, Triệu Tân Đông, Phong Vân Kin| Trong lúc này, anh nhớ lại từ hình ảnh bản thân chiến thắng, sau đó lại vặn vẹo thành bản thân bị giết hoặc thương nặng khiến anh lần lượt cảm thụ được nỗi đau khổ khi bị thương nặng và sự chống lại cái chết đang diễn ra.

“Con người có rất nhiều cảm xúc tiêu cực, xem ra thử thách lúc ban đầu của tháp Thông Thiên là muốn đưa ra tất cả những cảnh tượng này cho võ giả để xem bọn họ phản ứng như thế nào”

Có kinh nghiệm lần trước, lúc này Tân Trạm cũng chỉ tốn một thời gian cực ngắn đã xua đuổi đi những thứ cảm xúc này.

Nhưng anh nhìn xung quanh thấy có một số võ giả ôm cây cột im lặng khóc, cũng có một số người sắc mặt sợ đến trảng bệch, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Mà Tần Trạm phát hiện khi một người hoàn toàn mất đi ý thức thì tháp Thông Thiên sẽ tỏa ra một cột sáng bao lấy người này sau đó đưa ra khỏi nơi đây, đồng thời điều này cũng ý nghĩa là người này đã mất đi tư cách tiếp tục.

Lúc này, bên ngoài tháp Thông Thiên đã đứng mấy chục võ giả, vẻ mặt họ đều có phần chán nản.

Bọn họ đều là những người qua cửa thất bại nên bị đưa ra ngoài, lúc này chứng tỏ ngay cả tầng ba tháp Thông Thiên bọn họ cũng chưa từng đến, và cũng tất nhiên không có tư cách được thưởng gì.

Nhưng khi truyền tống đi ra bọn họ cũng có phần tốt.

Đó chính là cấm chế của tháp Thông Thiên cũng không khống chế được bọn họ nữa.

Khi những người này nhìn về phía tháp Thông Thiên, có thể trực tiếp nhìn thấy tình hình bên trong.

“Haizz! Nghe nói mỗi lần khiêu chiến tháp.

Thông Thiên đều sẽ gặp được những tình huống khác nhau, lúc trước tôi còn tưởng là tung tin vịt không ngờ đi vào lại là trắc nghiệm tư tưởng. Sự chuẩn bị lúc trước của tôi tất cả đều lãng phí.”

€ó võ giả tinh thần uể oải, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Anh trai xin hãy nén bị thương, tháp Thông Thiên này không thể gian lận được chỉ có người mạnh thật sự mới có thể đi lên tầng cao nhất, sau khi trở về tôi vẫn nên gia tăng thực lực thôi” Cũng có người nghe vậy nói động viên.

“Nhưng khi tôi thất bại ở tầng hai có để thấy một hiện tượng, mọi người có phát hiện ra không?”

Một người võ giả mở miệng nói: “Khi tôi thức tỉnh ở tầng một thì Tân Trạm dường như vẫn đang bị bao vây trong đó nhưng cũng không biết có phải đang bị ảo ảnh quấy nhiễu không nữa?”

“Đúng là có việc này, tôi cũng phát hiện ra” Có mấy người nghe vậy lập tức gật đầu.

“Mọi người, những điều này mọi người không cần hỏi, bây giờ trực tiếp nhìn là biết thôi”

Có võ giả cười nhạt nói: “Mọi người xem không phải bây giờ Tân Trạm còn đang ở tầng hai sao?”

Không ít người sửng sốt lập tức thầm mắng bản thân hồ đồ, ánh mắt bọn họ rũ xuống phát hiện đúng là Tân Trạm vẫn còn ngồi khoanh chân trên tầng hai “Bây giờ ai đứng thứ nhất thế?”

“Triệu Lam Sơn, bây giờ anh ta đang ở tầng thứ bảy”

“Một người bị thương vậy mà còn mạnh như thế”

Có người có chút kinh ngạc, bọn họ từ từ bay lên thu hết tháp Thông Thiên vào trong tâm mắt.

“Nếu đến cuối cùng Triệu Lam Sơn có thể chuyển bại thành thắng trong tháp Thông Thiên thì không thể không nói anh ta đã sáng tạo kỳ tích.” Có người thở dài nói.

Vốn dĩ mọi người nghĩ Tân Trạm sẽ hoàn toàn xứng đáng trở thành Thiên Kiêu đứng đầu nhưng biểu hiện của anh thật sự khiến người ta khó có thể hiểu được.

Ngược lại Triệu Lam Sơn lại thu hút ánh tiếng, Tân Trạm và Tô Uyên tầng nữa.

Mà trong tầng này gần như rỗng tuếch, có lẽ võ giả khác đã bị đào thải hoặc đã đi lên tầng cao khác từ lâu rồi Trước tầng năm của tháp Thông Thiên, tất cả thử thách đều là ảo ảnh.

Tới tầng năm, thậm chí Tân Trạm còn thấy được hình ảnh Tô Uyên đầy nước mắt đứng đối diện anh, cầu xin anh ở tại đây.

“Nếu là mấy năm trước, tôi có lẽ còn có thể bị dao động nhưng cô xuất hiện quá muộn, loại ảo ảnh này tôi đã trải qua từ lâu rồi” Tân Trạm chỉ lắc đầu liên gạt bỏ Tô Uyên lại trèo lên mộ giả này.

“Tô Uyên thật sự sẽ cổ vũ tôi đi tiếp chứ không khuyên tôi lập tức mê muội: Sau khi thoát khỏi ảo ảnh, Tân Trạm lại khoanh chân ngồi, tinh mang ở mi tâm lóe lên nhấp nháy.

Mấy tiếng này anh cũng không nhàn rỗi, việc ra sức hấp thu, chuyển hóa linh khí xung quanh khiến viên tinh mang thứ chín của Tần Trạm dần dần thành hình.

Lúc này, bên ngoài tháp Thông Thiên có ngày càng nhiều võ giả đang tụ tập lại Mà người đi lên phía trước trong tháp cũng chỉ còn lại không đến một phần mười “Tần Trạm và Tô Uyên đó vẫn là hai người cuối cùng như cũ, bọn họ có chút kỳ lạ, mỗi một cửa đều đi qua ở thời khắc cuối cùng”

Ngay cả tầng thứ năm Tân Trạm cũng dùng cách như vậy khiến tất cả võ giả đều nhận ra có gì đó không đúng.

“Xem động tác hai người họ dường như là đang tu luyện, tu luyện ở trong tháp Thông Thiên sao? Chỉ sợ như muối bỏ biển thôi”

“Hừ, ra vẻ thần bí. Tôi thấy Tân Trạm này bên ngoài mạnh mẽ nhưng thực tế đã là nỏ mạnh hết đà rồi” Nghiêm Trác Văn cũng đã thất bại, bây giờ anh ta u ám nhìn chằm chằm Tân Trạm, cười lạnh nói.

Tân Trạm cũng không biết sự bàn tán của mọi người.

Anh và Tô Uyên vẫn không nhanh không chậm như trước, thuật chuyển hoán này cũng không dễ dàng. Mặc dù Tô Uyên có sự tâm đắc trong tu luyện của Tân Trạm nhưng vẫn tốn mấy tiếng mới có thể vận chuyển hoàn hảo.

Mà sau khi hai người đi lên tầng năm, thử thách của tháp Thông Thiên cũng theo đó mà thay đổi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi