TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 965: Hồn thần thú

Ngay cả đám người Bồ Tùng Nhân cùng với Cố Minh Ân cũng đều có chút kinh ngạc, không hiểu suy nghĩ của Tân Trạm.

“Những chuyện này, Tân Trạm hẳn là biết chứ” Lúc này Tân Trạm không nghe được mọi người bàn luận, anh một lòng một dạ đều đặt ở trên luyện hóa vảy Thanh Long này.

Mà tiên khí của ông lão Đánh cờ tặng cho trong cơ thể thì đang bị tiêu hao rất nhanh.

“Mẹ nó, ngàn vạn lần đừng làm mất tinh mang chứ, tôi chỉ muốn luyện hóa, không muốn đánh thức hai đầu thần thú này đâu, hẳn sẽ không bị tiêu hao nhiều tiên khí như: vậy”

Tần Trạm có chút bất đắc dĩ, chỉ cảm thấy vảy Thanh Long này tựa như một cái động không đáy, so với Lông vũ thì hấp thu càng nhiều tiên khí hơn.

Chín viên tinh mang là chính bản thân ở bên ngoài thi triển tiên khí che dấu đi, nếu thiếu một viên thì ít nhiều sẽ khiến người khác hoài nghỉ.

Cũng may thời khắc cuối cùng, vận khí của anh không tệ.

Mắt thấy tinh mang ảm đạm, vảy Thanh.

Long này ngừng hấp thu.

Tân Trạm vừa mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh sau đó đã bị một loại cảm giác không lành mạnh mẽ đánh úp lại. Lông vũ Phượng Hoàng cùng với vảy Thanh Long lập tức rời khỏi tay, bị hút về phía lốc xoáy kia.

“Giữ lại cho tôi”

Hai tay Tân Trạm năm lấy hai vật này, gắt gao nắm chặt trong tay, lúc này anh và vòng xoáy kia giống như đang kéo co, đấu lực lẫn nhau.

‘Vết thương trên người vốn còn chưa khép, hiện tại lại nứt ra một lần nữa, thương thế trở nên nghiêm trọng hơn trước.

Khóe miệng Tân Trạm tràn đây máu, gắt gao nắm lấy lông vũ Phượng Hoàng và vảy Thanh Long.

Cứ giằng co như vậy hồi lâu, lực hút của lốc xoáy kia dường như cũng cảm thấy không đúng, biến đổi lực tốc. Lông vũ Phượng Hoàng và vảy Thanh Long trong nháy mắt hóa thành hư ảo, xuyên qua trong tay Tân Trạm.

“Hồn phách chia lìa sao?”

Tân Trạm sửng sốt, sau đó lập tức hạ quyết tâm.

So với thân thể thần thú, đương nhiên thần hồn càng mạnh mẽ hơn.

Anh buông lông vũ Phượng Hoàng và vảy Thanh Long ra, giam cầm thần hồn của chúng nó.

Mọi người ở đây cũng không thể nhìn thấy sự Tồn tại của hồn thần thú kia, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy đột nhiên Tân Trạm buông tay ra, để cho tất cả mọi thứ bay trở lại trong vòng Xoáy.

“Hừ, quả nhiên không có gì khác biệt, bảo.

vật thí luyện này, chắc hẳn anh ta chỉ có thể mơ ước mà thôi”

“Tự khiến cho cơ thể của mình bị thương nặng, thật sự buồn cười”

Nhưng mà trên không trung, Tân Trạm cũng nhếch miệng cười.

Vòng xoáy kia giống như nhận lệnh, sau khi thu hồi lông Phượng Hoàng và vảy Thanh Long thì hoàn toàn buông tha cho việc triệu hoán hồn thần thú. Tân Trạm thở phào nhẹ nhõm, đau đến nhe răng nhếch miệng, yếu ớt bỏ hai hồn thần thú này vào trong tiềm thức.

Chỉ cần từ nay về sau anh lấy tiên khí nuôi dưỡng thì đợi một thời gian sau, Kim Phượng và Thanh Long sẽ lại xuất hiện.

Mà ngay sau khi Tân Trạm hạ xuống, vòng xoáy kia đã sắp hoàn toàn đóng lại.

Nhưng mà vào lúc này, một lưồng ánh sáng từ trong không gian nhỏ bé kia bay ra, ầm ầm rơi xuống đất, hiện lên một bóng người.

“Còn có người sao?”

Không ít người nhìn thấy một màn này đều kinh ngạc, sợ hãi mà đứng lên.

“Là Triệu Lam Sơn, Triệu Lam Sơn đi ra rồi”

Tình trạng của Triệu Lam Sơn lúc này cực thảm, anh ta hôn mê bất tỉnh, xương cốt toàn thân đứt gãy, hiện ra bộ dạng khiến người ta tim phải đập nhanh. Anh ta ngã trên mặt đất, máu trong nháy mắt nhuộm đỏ bốn phía.

Mà ở trên người anh ta, càng lại không có bất kỳ luồng khí va động nào, giống như người chưa từng tu luyện qua vậy.

“Tên này, tự phá tu vị, là từ trong tay người khổng lồ Thôn Thiên sống sót. Huyết mạch thượng cổ, quả nhiên đủ to lớn”

Tân Trạm cũng hơi sững sờ, đã phản ứng lại rất nhanh.

“Triệu Lam Sơn, con ơi.”

Triệu Tấn Giang thấy thế, nét mặt khẽ động, lập tức nhào tới bảo vệ Triệu Lam Sơn.

Sau đó ông ta lạnh lùng nhìn Tân Trạm, trực tiếp mang Triệu Lam Sơn đi.

“Thực lực của huyết mạch thượng cổ”

Cũng có không ít cường giả cấp bậc gia chủ cảm nhận được luồng khí khác biệt của Triệu Lam Sơn, đôi mắt lóe lên suy tư.

Tuy nhiên Triệu Lam Sơn trốn thoát chỉ là khúc nhạc đệm của sự kiện này, ngoại trừ một số ít gia tộc có huyết mạch thượng cổ có chút chú ý đối với chuyện này thì những người khác càng cảm thấy không mấy hứng thú, cuối cùng Vấn Tông chủ tuyên bố kết quả.

Lúc này vòng xoáy đã biến mất, đồng nghĩa với việc hai mươi năm sau, cường giả Thiên Kiêu mới sinh ra.

Tân Trạm xoay người trở lại, đám người Diệp Thành lập tức vây quanh anh, tất cả mọi người đều có chút vui vẻ.

“Lần này Ẩn Giới mất mặt quá lớn, xuất động ra năm Thánh Tử, kết quả trong top mười người đứng đầu chỉ có một người mà thôi”

“Vẫn là Bồ Tùng Nhân kia yếu nhất, nghe nói anh ta mượn thực lực của Tân Trạm mới lấy được thứ tư”

“Ha ha, Thánh Tử Vấn Tông duy nhất, vẫn là dựa vào võ giả ngoài giới, thật là mất mặt mà “Đây cũng không phải là chuyện mất mặt nhất, mấy người nhìn kỹ đám Thiên Kiêu năm trong top mười đi, chỉ có ba người Ẩn Giới thôi, đây chỉ sợ là sự kiện xấu hổ nhất trong lịch sử Ẩn Giới rồi”

Nhìn thấy đám người Tân Trạm tụ tập cùng một chỗ.

Những người Ẩn Giới ở đây đều có chút mất mặt, mà võ giả ngoài giới thì kích động vạn phần, cảm giác có chút hãnh diện.

“Nếu mười hạng đầu đã được quyết định, vậy thì lên đài nhận phần thưởng đi” Trưởng lão Tuân thản nhiên nói.

Vấn Tông tổ chức Thiên Kiêu Thịnh Hội này, người thẳng cuối cùng tất nhiên không phải chỉ có danh vọng mà đồng thời cũng có phần thưởng chí bảo.

Trên đài cao, bày biện từ thần binh cấp bảy đến vô số các loại hoàng đan dược, ánh sáng trên các loại phần thưởng phát ra mờ mịt khiến người ta nhìn thấy trông thèm thòm.

Đương nhiên, Vấn Tông cố ý đưa ra phần thưởng hậu hĩnh.

Mục đích chủ yếu là để thể hiện thực lực của bản thân với mọi người.

Dù sao năm trước, mười Thiên Kiêu đầu tiên thì Thánh Tử của Vấn Tông chiếm đa số, còn lại cũng là Thánh Tử các gia tộc Ẩn Giới, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài.

Giống như năm nay, bảo vật quy về tay võ giả ngoài giới chưa bao giờ xuất hiện qua.

Không ít học trò Vấn Tông, nhìn thấy đám người Tân Trạm đi lên đài cao lấy đi những bảo vật kia đều lộ ra vẻ không cam lòng. Nhất là đám người Nghiêm Trác Văn, càng cảm thấy những bảo vật này vốn nên thuộc về bọn họ.

“Tất cả dừng tay cho tôi!”

Nhưng mà ngay khi trưởng lão Tuân chuẩn bị qua loa kết thúc nghỉ thức thịnh hội lần này thì đột nhiên chân trời xẹt qua vài ánh sáng kinh hồng, tốc độ nhanh như sấm sét, trong chớp mắt rơi trên đài cao.

“Những người này không có tư cách lấy đi phần thưởng top mười của Thiên Kiêu, cùng lắm bọn họ chỉ là một đám trộm mà thôi”

Người cầm đầu vừa buông xuống một câu, trong nháy mắt dẫn tới toàn khán đài xôn xao.

“Là gia chủ Trương, cha của Trương Quốc Tuấn”

“Phía sau là Gia chủ Đổng và Gia chủ Nghiêm”

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Mấy gia chủ lớn nói đám người Tân Trạm không có tư cách, chẳng lẽ sự tình còn có mặt khác sao?

Ánh mắt mọi người đều khiếp sợ nhìn lên đài cao.

“Gia chủ Trương, chuyện gì xảy ra vậy?”

Trưởng lão Tuân nhíu mày, nhìn về phía mấy người.

“Trưởng lão Tuân, tôi cũng không phải là cố ý phá vỡ, chỉ là từ trong miệng con của tôi, sau khi biết được chân tướng trận chiến này, tôi thực sự tức giận không chịu nổi. Vì tránh việc cuối cùng chỗ tốt lại rơi vào trong tay những người vô sỉ này, thật không thể không ra cách này” Gia chủ Trương là Trương Thanh Long trầm giọng nói.

“Các ông nói kết quả lần này có vấn đề sao?” Đôi mắt Trưởng lão Tuân sáng ngời Ine6.

“Đúng vậy, tôi đến để công bố sự thật”

Ánh mắt Trương Thanh Long lạnh lùng đảo qua Tân Trạm, sau đó hướng về phía mọi người, ôm quyền nói: “Các vị, lần này Thiên Kiêu Thịnh Hội lại sinh ra chuyện sỉ nhục như.

vậy, tôi cũng cảm thấy rất đau lòng. Vốn đứa con nhà tôi không có lọt vào top mười, việc này thì tôi không có gì để nói cả, nhưng chuyện hôm nay nếu không nói ra, mới là không công bằng đối với tất cả Thiên Kiêu”

Vẻ mặt Trương Thanh Long dõng dạc nói: “Cho nên Trương Thanh Long tôi mạo hiểm thiên hạ, cho dù mất đi danh tiếng cũng phải vạch trần chân tướng, để đám người Tân Trạm này hiện nguyên hình!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi