TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 991: Thuật Tam Mục

“Hồ Bạch Linh!” Chung Trác Linh thấy Huyết Hồn Thú bổ nhào xuống, lập tức liền hét lên.

Mà giây tiếp theo ở phía sau bọn họ, một luồng ánh sáng chói lóa chợt lóe lên rồi biến mất. Vài mũi tên lập lòe ánh sáng bạc đột ngột bay ra, cắt xuyên qua không khí, ngay lập tức đâm thủng Huyết Hồn Thú, ghim chặt nó vào mặt đất.

Chung Trác Linh nhanh chóng kéo Hồ Bạch Linh còn đang bị dọa sợ tới mức ngây người ra khỏi đó, cả ba người cùng chạy vào trong trận pháp.

Lúc này, bọn họ mới phát hiện Tân Trạm đang lơ lửng trên không, khi anh nâng tay lên, bên ngoài trận pháp dày đặc ánh sáng lấp lánh.

Tân Trạm lại lần nữa giương tay ra. Ánh sáng rực rỡ này bắt đầu khởi động, hàng trăm mũi tên đột ngột bay tới, giết chết con Huyết Hồn Thú cầm đầu. Hai con còn lại thì vội vàng giấy giụa khỏi ràng buộc, hốt hoảng chạy trốn vào trong bóng tối.

“Chung quanh càng ngày càng nhiều Huyết Hồn Thú rồi, phải làm sao bây giờ?”

Mặc dù bị Tân Trạm làm kinh sợ, đám Huyết Hồn Thú dừng lại ở xa xa xem xét tình hình nhưng số lượng những con vật này tăng lên càng lúc càng nhiều. Đôi mắt đỏ như máu bên ngoài trận pháp cũng không ngừng tăng lên trông thấy.

Dần dần, ánh đỏ dày đặc bao phủ tứ phía, ở bên ngoài tất cả đều là con mắt của những Huyết Hồn Thú, số lượng có thể lên tới hàng trăm con. Vừa nhìn thoáng qua thôi cũng sẽ khiến người ta không khỏi cảm thấy hoảng loạn, kinh người Lúc này đây, tất cả mọi người đã hoàn toàn bị vây trong trận pháp.

“Chết tiệt, lẽ ra tôi phải nghĩ đến chuyện này. Vẫn Yêu Cốc này dù đã trải qua mấy năm nhưng trước đây từng có Yêu Vương đỉnh cấp, thậm chí là bậc Yêu Hoàng đã từng tồn tại ở nơi này. Sao chúng có thể chết dễ dàng như vậy chứ” Hồ Lão hối hận nói.

“Lão Hồ, giờ có nói như vậy cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi, hiện tại nên nghĩ cách chống đỡ qua một đêm mới phải” Thiết Lang cũng hít sâu một hơi, đáp.

Ban ngày, bọn họ tiến vào nơi này mà không có một chút đe dọa nào cả, ai biết rằng ban đêm ở Vẫn Yêu Cốc lại phát sinh ra biết cố này chứ.

“Bây giờ chúng vẫn chưa dám tấn công, nhưng một khi số lượng đạt đến mức độ nhất định, chúng sẽ bất chấp trận pháp mà lao tới cắn nuốt máu thịt của chúng ta”

“Trận pháp này có thể chống đỡ nổi không?” Chung Trác Linh nói.

“Chủ yếu đây là bí mật được truyền lại từ nhà tôi, trước đây ba tôi đã cấm tôi sử dụng trước mặt người ngoài.”

Lịch Ám Tây cười khổ: “Nhưng đã đến nước này, tôi đành phải nói ra vậy”

“Như mọi người đều biết, gia tộc tôi có Tam Mục Thần Thông, người bình thường không thể sử dụng thuật này nhưng thân là một vị Vương tử, tôi đã sớm có được Tam Mục rồi Cả Hồ Lão và Hồ Bạch Linh đều gật đầu, họ đều đã biết những chuyện này.

“Tam Mục này của nhà tôi có một Bảo Mệnh Thần Thông, sau khi được khai triển thì có khả năng quét sạch mọi thứ xấu xa xung quanh nó. Nhưng chiêu này không phân biệt được đâu là địch, đâu là ta. Phàm là tất cả ở trong tầm nhìn, là thần là quỷ đều sẽ bị tiêu diệt.”

“Vậy ý của Lịch Vương Tử là?” Hai mắt Hồ Lão sáng lên Lịch Ám Tây gật đầu nói: ‘Tôi cần phải đi ra khỏi đây, dẫn theo những Huyết Hồn Thú kia. Sau đó tìm một nơi không có người, mở ra Tam Mục để giết hết toàn bộ Huyết Hồn Thú.

Nhưng tôi lo là tốc độ không đủ, còn chưa kịp đưa bọn chúng đi khỏi tôi đã bị giết trước rồi”

“Cậu có cần một chiếc thuyền bay không?” Đại sư Thiết Lang nói Lịch Ám Tây đáp: “Hãy giao tất cả thuyền bay của mọi người cho tôi. Sau khi tôi tiêu diệt hết lũ Huyết Hồn Thú đó. Nếu thuyền bay chưa bị phá hỏng, sẽ trả lại cho mọi người.

Còn có, sức mạnh thuật Tam Mục của tôi chủ yếu là nằm ở việc thi triển ít hay nhiều linh khí.

Nếu mọi người có bất kỳ bảo vật nào để bổ sung hoặc tăng cường linh khí thì hãy cho tôi một ít”

Mấy người Hồ Lão gật đầu lấy ra chiếc.

thuyền bay của bọn họ, cũng như một số thuốc và linh dược mà họ mang theo. Lịc!

Tây cười cảm ơn sau đó vươn tay nhận l: vật.

Tân Trạm đứng sang một bên, lạnh lùng quan sát mọi thứ, lúc này anh đột nhiên vươn tay ấn lên cổ tay Lịch Ám Tây.

“Đợi chút”

“Anh làm gì vậy?” Vẻ mặt Lịch Ám Tây hơi thay đổi, lạnh mặt nói: “Anh Trình, tốt hơn hết anh đừng có mà phá đám. Huyết Hồn Thú ở xung quanh càng lúc càng nhiều, nếu anh làm chậm trễ thời gian, vậy chẳng phải sẽ hại chết tính mạng tất cả chúng ta hay sao.”

Chung Trác Linh cùng những người khác cũng ngạc nhiên nhìn qua đây, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Anh nói anh có một bí thuật tổ tiên truyền lại, có thể phá bỏ mọi tai họa?” Tân Trạm cười nhạt nói: “Tôi cũng đã nghiên cứu kỹ những thứ này, anh có tiện biểu diễn cho chúng tôi xem một chút không.”

“Biểu diễn? Anh xem Vương Tử tôi là cái gì chứ?” Lịch Ám Tây hừ lạnh một tiếng, vung tay hất cánh tay của Tân Trạm ra, chế nhạo nói: “Anh cho rằng mình là ai mà có tư cách sai khiến tôi?”

“Chuyện này quả thực làm phiền anh rồi, nhưng tôi sẽ không để cho Vương Tử anh phải chịu thiệt đâu.”

Tân Trạm phất tay, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện mấy trăm viên linh thạch tràn đây linh lực khiến cho hô hấp của Lịch Ám Tây đột nhiên dồn dập.

Dấy núi yêu thú có khá nhiều tài nguyên phong phú, nhưng thiếu nhất chính là linh thạch, hơn nữa số lượng linh thạch mà Tân Trạm lấy ra cực kỳ kinh người, ngay cả người tu luyện cũng sẽ vô cùng phấn khích.

“Còn có thuyền bay pháp bảo, cũng có thể, giao cho anh tất. Chỉ cần anh thi triển một chút, cách anh làm thế nào sử dụng Tam Mục này tiêu diệt tà ám là được” Tân Trạm cười nói: “Thế này có lẽ không tính là chịu thiệt chứ”

Ánh mắt Lịch Ám Tây thay đổi mấy lần, rốt cuộc thở dài một tiếng.

“Anh Trình quả thực rất quyết đoán, nhưng đáng tiếc tôi không có phúc hưởng thụ rồi”

Lịch Ám Tây cười khố nói: “Bí thuật của tôi, sau khi thi triển một lần sẽ phải nghỉ ngơi rất lâu, nếu cho anh xem thì sẽ không thể dùng để cứu mạng được nữa”

“Ồ, ra là như vậy, tôi sẽ không ép Lịch Vương Tử nữa. Nhưng tôi tự tin là mình có đủ thực lực, nếu anh một mình đi ra ngoài thì quá là nguy hiếm. Như vậy làm sao tôi có thể bảo vệ anh được” Tân Trạm lại mỉm cười.

“Tôi sử dụng thuật Tam Mục, giết tất cả mọi thứ trong vài giây. Anh ở bên cạnh, không phải sẽ vô tình làm bị thương sao” Lịch Ám Tây cau mày đáp.

“Tôi không sợ. Nếu như anh giết tôi, vậy tôi tự nhận mình xui xẻo.’ Tân Trạm nói.

Chân mày Lịch Ám Tây không khỏi nhíu chặt lại, lúc sau anh ta liền cười lạnh nói: “Tôi hiểu rồi, anh không tin tôi. Vậy không còn cách nào khác, mọi người đành cùng nhau chờ chết thôi”

“Anh Trình, anh làm sao vậy?” Hồ Bạch Linh không nghe tiếp được nữa, cô ta liền mở miệng: “Lịch Ám Tây không ngại dùng tính mệnh bảo vệ cho mọi người, vậy mà anh lại gây khó dễ cho người ta. Nếu anh yếu đuối không dám chiến đấu, vậy thì cũng đừng cản trở người khác chiến đấu”

Nghe những lời này, Lịch Ám Tây lộ ra vẻ mặt tươi cười, anh ta trào phúng mà liếc nhìn Tân Trạm.

“Được rồi, là tôi sai, anh cầm lấy thuyền bay của tôi đi, linh thạch cũng tặng cho anh”

Tân Trạm bất lực lắc đầu, giao toàn bộ đồ cho Lịch Ám Tây.

Vẻ tự mãn trên mặt Lịch Ám Tây càng thêm nồng đậm, anh ta không ngờ mấy người này đều bị chính mình đùa giỡn trong lòng bàn tay. Anh ta đưa tay ra, nhận tất cả bảo vật mà mọi người đưa ra thu hết vào trong trữ vật giới sau đó vươn người nhảy lên, bay ra bên ngoài trận pháp.

Nhưng vào lúc này, Lịch Ám Tây không hề sử dụng phi thuyền như đã nói, mà anh ta bay lên không trung, toàn thân bộc phát ra một không gian kỳ lạ đang dao động.

“Lịch Ám Tây, cậu làm gì vậy!” Nhận thấy có gì đó không đúng, Hồ Lão lập tức phần nộ mà rống lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi