TRUYỀN KỲ CHIẾN THẦN

Chương 997: Thành Yêu Hoàng Cũng không biết

Tuyệt Nhật Yêu Hoàng này có phải là cha của chim tước điểu vàng mà suốt ngày ngủ trong thần thức của mình hay không.

‘Vừa nghĩ đến chuyện có thể sẽ chạm mặt ‘Yêu Hoàng rồi bị chất vấn về chuyện của chim tước điểu vàng, tự nhiên Tân Trạm thấy nhức đầu. Có điều để giải quyết vấn đề, anh không thể không đến Thành Yêu Hoàng Cầu mong có thể tránh xa Yêu Hoàng hết mức.

Về phần ông lão đánh cờ nhờ anh giao bức thư kia cho Yêu Hoàng.

Ông ấy lại không có ở đây, vậy thì làm sao có thể biết được anh có cố ý không đưa bức thư kia hay không Đến ngã rẽ, Tân Trạm cùng đại sư Thiết Lang tách ra, trực tiếp chia làm hai đường.

Đương nhiên đội hộ vệ miễn phí của Lịch Ám Tây cũng không lãng phí, vừa hay yêu cầu Lịch Ám Tây chia làm hai nửa bảo vệ cho đại sư  Thiết Lang và Chung Trác Linh.

Lịch Ám Tây không biết Tân Trạm đang bày trò gì, cũng không dám tự tiện làm bậy, bằng không cái mạng nhỏ của anh ta có lẽ cũng sẽ tiêu tùng.

Bên này, Tân Trạm cố ý giảm tốc độ, đợi đến khi nhận được tin báo bình an của đại sư Thiết Lang, Tân Trạm mới yên tâm tiếp tục hành trình tăng tốc.

Chỉ qua vài hôm, trước mắt mọi người đã hiện ra một tòa hoàng thành cực lớn.

“Lịch Vương Tử, đa tạ anh đã bảo vệ mọi người trên cả chặng đường vừa qua, hiện giờ anh có thể trở về rồi”

Tân Trạm vỗ võ bả vai Lịch Ám Tây, người ngoài không biết nhìn vào còn tưởng quan hệ của hai người rất tốt đẹp.

Tay Tân Trạm ra một chiêu, triệu hồi U Lam Hỏa Diễm trong cơ thể Lịch Ám Tây ra bên ngoài.

“Tân Trạm, núi còn nước chảy, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ gặp lại nhau” Lịch Ám Tây hừ lạnh nói.

Trong khoảng thời gian này anh ta cũng đã biết được danh tính thật sự của Tân Trạm.

“Vậy tốt nhất anh nên tự cầu nguyện đết lúc đó không phải là kẻ địch của tôi đi, nết không ngọn lửa này có lẽ sẽ không phải ở trong người mà là trực tiếp thiêu sống anh”

Tân Trạm cười lạnh nói.

“Kỳ thật tôi cũng rất tò mò, bản thể của anh là gì, có khi bị hỏa thiêu sẽ hiện nguyên hình ra đó”

“Cứ đợi đó cho tôi. Chúng ta đi!”

Lịch Ám Tây hừ nhẹ một tiếng, dẫn người nhà họ Lịch rời đi.

“Vương Tử, chúng ta cứ để vậy mà buông tha thẳng nhóc thối kia sao?” Có một yêu tu trong đám không cam lòng nói.

“Phí lời, nếu không thì còn có thể làm gì được nữa?” Lịch Ám Tây cả giận nói: “Nơi này là địa bàn của Tuyệt Nhật Yêu Hoàng, ai dám động thủ bên ngoài hoàng thành của ông ta.

Hơn nữa, các người đánh thẳng được anh ta không?”

Lời Lịch Ám Tây nói ra làm cả lũ yêu tu so vai rụt cổ.

“Có điều thằng nhóc thối này dám chơi tôi như vậy, tôi nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua anh ta đâu.”

Lịch Ám Tây nhìn chằm chằm bóng dáng Tân Trạm đang sắp khuất dạng, trên mặt hiện lên vẻ oán hận ngoan độc.

“Nếu anh ta đã có ý định đến thành Yêu Hoàng thì sẽ không rời đi ngay. Huống chỉ muốn giết anh ta, tôi cũng không cần thiết phải tự mình ra tay”

Hoàng thành của Tuyệt Nhật Yêu Hoàng được xây dựng rất to lớn rộng rãi. Tân Trạm vào trong quan sát, phát hiện gần như kiến trúc hoàn toàn dựa theo hoàng thành của loài người mà xây nên.

Hai bên cửa thành có yêu tu hóa thành người đứng gác, kiểm tra những người đi ra đi vào.

Vì đi theo Hồ Lão, Tân Trạm cũng không bị ai gây khó dễ gì, thoải mái đi vào trong hoàng thành.

Một đường đi vào bên trong, Tân Trạm tấm tắc thưởng thức, ví dụ như cư dân trong thành có rất nhiều điểm khác so với con người.

Có những yêu tu hóa thành hình người, cũng có dạng nửa người nửa yêu có đuôi hoặc có tai dài, bên cạnh đó cũng tồn tại yêu thú giữ nguyên nguyên hình, chỉ là số lượng rất ít. Hơn nữa còn rất vội vàng, không đứng quá lâu ở đường phố.

“Hồ Lão, vì sao yêu tu ở trên địa bàn của mình lại vẫn muốn biến thành hình người?”

Tân Trạm không khỏi tò mò hỏi.

“Cậu Tần, đây là ý của Yêu Hoàng, cũng chỉ là bất đắc dĩ nên mới vậy” Hồ Lão cười nói: “Cậu nghĩ thử xem, nếu không mạnh mẽ áp chế để yêu tu hóa thành người, hoàng thành còn có thể ở hay sao?”

Tân Trạm sửng sốt, lập tức cười khổ một tiếng. Anh thật sự chưa nghĩ tới vấn đề này, giờ mới nghĩ kỹ lại. Nếu như bên trong hoàn thành nơi nơi đều có các loại yêu thú khổng lồ, vừa bay vừa chạy, đừng nói tới đường phố không chịu nổi, có khi tường thành cũng dễ dàng bị đụng phải mà sụp đổ mất.

“Cậu Tân, nếu cậu có chuyện quan trọng cần phải đi thư viện thì trước tiên tôi sẽ dẫn cậu qua đó đã.”

Hồ Lão và Hồ Bạch Linh dẫn Tân Trạm đi qua một khu, đến một bên hoàng cung. Ở đó có một nơi âm u yên tĩnh, toàn bộ bên ngoài được bao quanh bởi trúc biếc tùng xanh, có một con sông nhỏ uốn lượn chảy qua, một tòa Iầu năm tầng chót vót ở bên trong, bên ngoài người qua kẻ lại tấp nập.

“Hai người chờ ở đây một lát, tôi đi tìm bạn bè hỏi một phen. Dù sao cũng không có nhiều con người đi vào trong thư viện.”

“Nơi này bảo vệ thật sự khá ổn”

Tân Trạm nhìn quanh bốn phía, chỉ cảm thấy thư viện này linh khí mù mịt, trận pháp bốn phía dày đặc, xem ra canh giữ cũng rất nghiêm ngặt.

“Hồ Bạch Linh”

Ngay lúc hai người đang chờ đợi, bỗng xuất hiện một thanh niên trên người khoác kim giáp, mắt sáng rực nhìn Hồ Bạch Linh, từ từ đi tới.

Hồ Bạch Linh nhìn người vừa đến, đôi mắt xẹt qua một chút phiền chán.

“Bạch Linh, nghe nói mấy ngày trước cô và Hồ Lão đi ra ngoài tới nơi hoang vu, sao lại không gọi tôi đi theo bảo vệ cô?” Thanh niên trách cứ nói.

“Hùng Văn Ân, anh ăn nói cho đàng hoàng, tôi và anh chẳng có quan hệ gì cả, vì sao tôi phải gọi anh?” Hồ Bạch Linh lạnh lùng nói “Còn nữa, tôi và anh cũng đâu quen thân gì, đừng có gọi nhau thân thiết như.

“Bạch Linh, cho dù tôi đã trót sai một lần thì cô cùng đừng đối xử với tôi như thế chứ?”

Hùng Văn Ân bày ra vẻ mặt không thể tin được nói: “Đàn ông nào chẳng có lúc phạm sai lâm, cô chỉ cần giả vờ không biết là được. Lại nói nữ yêu kia chỉ là chơi đùa một chút mà thôi.”

Tân Trạm đứng một bên nghe được, không nhịn được khẽ lắc đầu. Hùng Văn Ân này bị Hồ Bạch Linh bắt được chuyện trăng hoa vậy mà vẫn có thể mở miệng nói công khai như vậy, xem ra phẩm hạnh thật sự chẳng ra gì.

“Vô cùng xin lỗi, tôi không làm được, cho nên anh tránh xa tôi một chút đi” Hồ Bạch Linh chán ghét nói: “Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh, tránh ra cho tôi.”

“Bạch Linh, cô!”

Thanh âm Hồ Bạch Linh có hơi lớn khiến cho người qua lại xung quanh đều tò mò nhìn ngó, mà sắc mặt Hùng Văn Ân ngay lập tức có chút tối sầm lại. Dù sao anh ta cũng là hộ vệ ‘Yêu Hoàng, hơn nữa gia tộc, thân phận cũng không kém gì Hồ Bạch Linh. Không ngờ rằng Hồ Bạch Linh lại không chút nào để lại mặt mũi cho anh ta.

“Cô cứ vậy mà vội vàng đuổi tôi đi, có phải là đã có mối ngon hơn rồi không?” Hùng Văn Ân thấy Hồ Bạch Linh không biết coi trọng mình, ngữ khí cũng lạnh đi.

Tay anh ta tóm lấy Hồ Bạch Linh, hừ nhẹ nói: “Nói cho tôi biết tên kia là ai?”

“Anh buông tay” Hồ Bạch Linh đau đớn kêu lên, muốn thoát khỏi Hùng Văn Ân nhưng đối phương như muốn bùng nổ, Hồ Bạch Linh cũng không phải đối thủ của Hùng Văn Ân “Muốn tôi buông tay cũng được, cô lập tức đáp ứng theo tôi về là xong” Hùng Văn Ân cười lạnh nói “Anh đừng có mơ tưởng.”

Vút!

Nhưng vào lúc này, một đạo roi đột nhiên đánh tới, vô cùng chuẩn xác quật vào cánh tay Hùng Văn Ân.

Hùng Văn Ân bị người ta đánh, chỉ cảm giác thần hồn như bị một cây châm đâm một nhát, anh ta lập tức thu tay về. Hồ Bạch Linh xoa xoa cổ tay bị năm sưng đỏ, lùi vài bước đứng bên cạnh Tân Trạm.

“Giữa thanh thiên bạch nhật lại động thủ với một cô gái, rõ ràng không phải hành vi của đại trượng phu nên làm” Tân Trạm thu hồi roi trừ ma, thản nhiên nói “Mày là cái thá gì mà dám xen vào chuyện của ông đây?”

Hùng Văn Ân nhíu mày quét mắt nhìn Tân Trạm một lượt, trong mắt anh ta chỉ có Hồ Bạch Linh. Hiện tại nhớ lại, dường như trước đó người này cũng ở bên cạnh Hồ Bạch Linh.

“Mày chính là tình nhân mới của Hồ Bạch Linh nhỉ, thế mà lại là tu sĩ loài người.”

Đôi mắt Hùng Văn Ân giật giật, nhếch miệng cười nói: “Hồ Bạch Linh cô đúng là cái thứ hạ tiện, lại còn biết dụ dỗ loài người. Có điều loài người đó chỉ chơi đùa Yêu Tộc mà thôi, đến khi nào chơi chán sẽ ăn cô sạch sẽ rồi vứt vào thùng rác.”

“Đừng nói anh ấy không phải như vậy, cho dù có thật như vậy đi chăng nữa thì tôi cũng can tâm tình nguyện” Hồ Bạch Linh châm chọc nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi