TRUYỀN KỲ PHU NHÂN

Phong Tĩnh Đằng đang dùng quang não lướt một vòng tinh võng, thấy Mai Truyền Kỳ đi ra, liền nói: “Chuyện xảy ra ở siêu thị đã bị truyền lên tinh võng rồi.”

“Nhanh như vậy sao?” Mai Truyền Kỳ nhướn mày đi đến bên cạnh, thấy đoạn clip hai người bọn họ bị một đám người rượt đuổi ở siêu thị, tựa như chuột chạy qua đường, người người đuổi đánh.

Bên cạnh đó, cậu còn chú ý tới Phong Tĩnh Đằng vẫn luôn đứng phía sau che chở cho mình. Lúc đó không biết phía sau bị biết bao nhiêu người đập, thậm chí có người dùng dứa, sầu riêng cũng như những thứ quả có vỏ ngoài khô cứng hướng bọn họ ném tới, nhưng đều bị Phong Tĩnh Đằng dùng lưng đỡ được.

Hiện tại trời vừa mới vừa vào thu, quần áo mặc trên người cũng không dày, vải vóc mỏng manh như vậy căn bản không cản được những vật bén nhọn.

Mai Truyền Kỳ chuyển sang nhìn Phong Tĩnh Đằng: “Thuốc đâu?”

Phong Tĩnh Đằng ngồi dậy, từ dưới gối lấy thuốc mỡ đưa cho cậu.

Mai Truyền Kỳ ngồi ở mép giường, mở bình thuốc: “Xoay người nằm úp xuống.”

Phong Tĩnh Đằng nghiêng người ra trước: “Trước tiên thoa mặt đã.”

Mai Truyền Kỳ nhìn dung mạo anh tuấn gần trong gang tấc, khóe mắt giật giật: “Tự anh có thể thoa mặt được, vì sao tôi phải làm?”

Phong Tĩnh Đằng nhìn cậu không trả lời, cũng không tránh đi, dùng phương thức im lặng để diễn tả bản thân chính là muốn đối phương thoa cho mình.

Mai Truyền Kỳ tức giận nguýt anh một cái, dùng đầu ngón tay lấy thuốc xoa lên vết bầm đen trên mặt.

Thuốc mỡ hiệu quả phi thường tốt, chỉ sau ba giây, vết bầm đen liền mờ đi một nửa.

Phong Tĩnh Đằng hài lòng mỉm cười, hưởng thụ sự lành lạnh của đầu ngón tay đang xoa trên mặt.

Mai Truyền Kỳ lại thoa thuốc, hỏi: “Nhà anh tại sao không chuẩn bị người máy gia dụng?”

Nếu như trong nhà có người máy, mấy cái chuyện bôi thuốc này sẽ do chúng làm.

“Tôi không thích trong nhà đặt một cái máy bề ngoài rõ ràng là người nhưng lại không có bất kỳ cảm xúc nào.” Gọng anh trở nên khàn khàn.

Mai Truyền Kỳ cũng đồng ý với lời này của Phong Tĩnh Đằng.

Lúc trước nếu không phải Quân Thanh không biết làm việc nhà, hơn nữa Nguy Nguy cũng cần có người chăm sóc, cậu cũng chẳng mua người máy để trong nhà.

Mai Truyền Kỳ hết sức chăm chú bôi thuốc, không phát hiện Phong Tĩnh Đằng vẫn nhìn mình chằm chằm. Mãi đến khi bôi thuốc gần khóe mắt mới nhận ra người kia đang nhìn mình không chớp mắt, ánh mắt cực kỳ chuyên chú mà lại vô cùng nóng bỏng, mang đến cảm giác dường như sắp bị đôi mắt đen sắc sảo đó hút vào bên trong.

Trái tim bỗng nhiên đập mạnh liên tục, ánh mắt nhanh chóng thu hồi lại, ho nhẹ một tiếng: “Mặt thoa xong rồi, giờ đến sau lưng.”

Phong Tĩnh Đằng nhìn ra sự lúng túng của Mai Truyền Kỳ, đáy mắt hiện lên tiếu ý, vô cùng phối hợp mà xoay người.

Lúc này, thông tấn khí hai người phi thường ăn ý vang lên.

Phong Tĩnh Đằng thấy trên màn hình hiện lên cái tên Phong Gia Ngạo, nụ cười phút chốc trầm xuống, đứng dậy nói: “Tôi đi nghe điện thoại.”

Anh đi ra khỏi phòng, tới thư phòng, mở ra hình chiếu trò chuyện, liền thấy Phong Gia Ngạo vẻ mặt lãnh nộ [lạnh lùng, phẫn nộ] đang nhìn mình: “Phong Tĩnh Đằng!! Ngươi sao dám cùng oắt con vô dụng Mai gia ở một chỗ? Quả thực làm mất hết mặt mũi của Phong gia rồi.”

Càng đáng giận hơn chính là ông đã phái người đi thăm dò chuyện kết hôn của Phong Tĩnh Đằng, cư nhiên lại không ra kết quả. Nhân viên làm việc ở Tổng cục dân chính cũng không biết Phong Tĩnh Đằng đã cùng ai kết hôn, tất cả đều kín như bưng, ngay cả camera theo dõi ghi lại ngày hôm đó cũng đã bị người xóa đi.

Vì vậy, ông liền tìm người xâm nhập vào hệ thống của Tổng cục dân chính, mới hay trang đăng ký kết hôn của Phong Tĩnh Đằng đã cài đặt thêm một chương trình bảo vệ, dù làm thế nào cũng không phá giải được. Thế cho nên đến giờ ông vẫn không biết Phong Tĩnh Đằng đã kết hôn với người nào.

Bất quá, lúc trước đã phái người điều tra Phong Tĩnh Đằng gần đây hay ở chung với người nào đã có hồi báo. Phong Tĩnh Đằng mấy ngày nay đều cùng cha con Mai Truyền Kỳ sống cùng một chỗ. Thế nhưng, Mai Truyền Kỳ đã có vợ, không thể nào là đối tượng kết hôn của Phong Tĩnh Đằng được.

Hơn nữa, cũng không tiện điều tra điều tra chuyện tình của Mai Truyền Kỳ, để tránh khỏi bị Mai gia biết rồi nghĩ lầm Phong gia đối Mai gia có ý đồ gì.

Phong Tĩnh Đằng sắc mặt âm lãnh: “Phong Thượng tướng, ngài không có quyền ngăn cản, tôi ở cùng một chỗ với ai là chuyện của tôi.”

Phong Gia Ngạo thấy anh muốn tắt máy, nhanh chóng lên tiếng: “Chờ đã.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi