TRUYỀN KỲ PHU NHÂN

Nếu như cậu không nhận, nó chỉ có thể bỏ phế.

Câu nói này quanh quẩn trong đầu Mai Truyền Kỳ, cũng khiến cậu có chút do dự.

Một chiếc xe huyền phù hoàn mỹ như thế này, nếu biến thành phế phẩm chẳng phải là quá lãng phí hay sao?

Trong lúc Mai Truyền kỳ còn đang phân vân, cửa lớn phía trước liền mở ra.

“Lái xe ra ngoài thử tính năng đi.” Giọng Phong Tĩnh Đằng trong thông tấn khí vang lên.

Đề nghị này thật cmn hợp ý quá đi.

Tuy mình không nhận lễ vật này của Phong Tĩnh Đằng, thế nhưng lái thử một lần cũng không tồi.

Mai Truyền Kỳ theo phái hành động, nhanh chóng khởi động chiếc xe rời khỏi căn phòng, sau đó bay lên. Nhấn vào nút công năng cực tốc, chạy với vận tốc nhanh nhất, bóng xe như sao chổi vút qua chỉ kịp nhìn thấy bóng mà thôi.

Nháy mắt đã vào đến nội thành.

Mai Truyền Kỳ giảm tốc độ xuống còn một nửa, nhưng với tốc độ cho phép trong nội thành thì đã bị vượt.

Bên dưới có rất nhiều xe huyền phù đi đi lại lại, nhất thời cậu cảm thấy vô cùng kích thích. Thậm chí nhiều lần đến đèn giao thông thì tăng tốc độ, ngay lập tức liền bị cảnh sát giao thông tuần tra chú ý.

Chỉ vẻn vẹn năm phút, phía sau xe của cậu liền nối theo một đoàn xe cảnh sát đang phát loa cảnh cáo dừng xe lại.

Tình huống này rất nhanh đã bị ghi hình tung lên tinh võng, hơn mười chiếc xe tuần tra đuổi theo một chiếc huyền phù màu hồng phấn chạy tán loạn khắp nơi, thoạt nhìn rất buồn cười.

Mai Truyền Kỳ nhìn qua gương chiếu hậu thấy phía sau có xe huyền phù tuần tra, khóe miệng cười xấu xa, dần dần đi chậm lại, chờ đến lúc xe đến gần liền khởi động công năng ẩn hình.

Cảnh sát giao thông chỉ cần nhanh thêm một chút nữa là có thể bắt được người này. Nhưng chiếc xe huyền phù lại đột nhiên biến mất trước mắt họ.

Mọi người sững sốt.

Xe đâu?

Có vị cảnh sát giao thông nhanh chóng lấy lại tinh thần, nói: “Chiếc huyền phù kia có công năng ẩn hình.”

Tên cảnh sát đang cầm loa nghe được, lập tức nổi trận lôi đình, hướng về nơi chiếc huyền phù màu hồng phấn kia biến mất gầm lên: “Ta đệt, khỉ gió người có tiền.”

Mai Truyền Kỳ nghe tiếng rống giận của đám cảnh sát giao thông kia, nhịn không được cười ha hả, đùa giỡn đám người nọ thật sảng khoái.

“Lái xe cẩn thận.”

Thông tấn khí lần thứ hai truyền ra âm thanh Phong Tĩnh Đằng, trong giọng nói tràn đầy sự quan tâm và cưng chiều.

Nghe tiếng, cậu phát hiện mình còn chưa ngắt kết nối, đáp ứng một câu, liền cúp máy.

Phong Tĩnh Đằng đang ngồi trong phòng thấy tin hiệu thông tấn khí bị ngắt kết nối, nghĩ đến trước đó nghe được tiếng cười vui vẻ của Mai Truyền Kỳ, khóe miệng không khỏi cong lên,

Xem ra, bạn lữ của mình rất hài lòng chiếc huyền phù này.

_________

Sau khi Mai Truyền Kỳ bỏ rơi đám cảnh sát giao thông, liền theo dự định ban đầu, đi tìm bảy người kia.

Cậu trước tiên định vị địa điểm hiện tại của mình, sau đó kiểm tra địa chỉ của bảy người kia, rồi lái xe đi đến địa chỉ gần nhất.

Mai Truyền Kỳ lái xe về hướng nhà trọ Hội Uyển khu Phàm Hoa đường Phổ Vĩnh.

Mới vừa đến nơi, từ xa xa đã thấy xe quân cảnh cùng xe cứu thương đứng dưới tòa G.

Mai Truyền Kỳ nhíu mày, trong lòng bỗng có dự cảm không tốt.

Người cậu muốn tìm tên Hồ Thành, trùng hợp người này cũng ngụ tại tòa G.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi