TRUYỀN KỲ PHU NHÂN

Mai Truyền Kỳ vốn không muốn dẫn con trai đi theo, nhưng hôm nay Phong Tĩnh Đằng phải đến trường huấn luyện, mà cậu lại không yên tâm để đứa nhỏ một mình ở nhà, bất đắt dĩ đành phải mang nhóc đến đây.

Tuy lúc vào đây không đi bằng cửa chính, nhưng con mình thông minh như vậy chắc chắn có thể tra ra được đây là nơi nào. Vì không để đứa nhỏ báo cáo lại cho Phong Tĩnh Đằng về việc này nên cậu đành lấy thẻ tín dụng làm phí bịt miệng đứa nhỏ.

Mai Truyền Kỳ làm như vậy cũng là có nguyên nhân.

Mấy ngày gần đây con mình cùng Phong Tĩnh Đằng càng ngày càng thân cận, hai người thường xuyên lén lút thì thầm to nhỏ, khiến cho người làm baba này cũng cảm thấy ghen tị. Do vậy khó có thể chắc chắn đứa nhỏ này không đem chuyện hôm nay kể lại cho Phong Tĩnh Đằng biết.

Mai Nguy Hiểm đưa tay cầm thẻ: “Ở trong đây có bao nhiêu tín dụng điểm?”

Mai Truyền Kỳ nói: “Hai triệu.”

Cậu biết con mình sẽ không tuỳ tiện tiêu xài, coi như muốn dùng sẽ dùng vào việc cần thiết, lúc này mới yên tâm giao thẻ cho đứa nhỏ.

Mai Nguy Hiểm hài lòng gật gật đầu, đem thẻ tín dụng bỏ vào túi nhỏ sau lưng.

Mai Truyền Kỳ nâng khuôn mặt đáng yêu kia lên, đối diện ánh mắt thằng bé, nghiêm túc hỏi: “Còn nhớ baba đã nói với con phẩm chất cơ bản của quân nhân là gì không?”

Mai Nguy Hiểm biết baba hỏi như vậy, xác định là không cho nhóc tiết lộ chuyện ngày hôm nay: “Thành thực thủ tín.”

Cậu cười cười, xoa đầu con mình: “Rất tốt.”

Buổi tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong, Mai Truyền Kỳ vào bếp rửa chén.

Phong Tĩnh Đằng mang đứa nhỏ ngồi trên ghế salong, hỏi: “Ngày hôm nay con cùng baba cả ngày ở nhà làm gì?”

Mai Nguy Hiểm nghiên đầu nhìn trên mặt Phong Tĩnh Đằng thể hiện thái độ muốn biết hành tung của baba, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp: “Baba hôm nay cho con hai triệu tín dụng điểm làm phí bịt miệng.” (ღ˘⌣˘ღ)

Phong Tĩnh Đằng ngoài ý muốn hơi nhíu mày, từ trong túi móc ra một tấm thẻ tín dụng: “Nơi này có năm triệu tín dụng điểm, mật mã là ******* ”

Mai Nguy Hiểm nhận lấy tấm thẻ, cười xán lạn: “Cảm ơn chú Phong cho con tiền tiêu vặt nhoa~.”ヾ(☆▽☆)

Nói xong, nhóc liền nhảy xuống, chạy nhanh lên lầu.

Phong Tĩnh Đằng vừa bực mình vừa buồn cười nhìn bóng dáng nhỏ bé nào đó chạy lên lầu.

Hắn cũng không tin đứa nhỏ thông minh đó sẽ không nhận ra cái mình đưa là phí mở miệng chứ không phải tiền tiêu vặt.

Bất quá nhóc cũng không chịu tiết lộ cho mình biết hôm nay đã cùng baba làm gì. Xem ra, chắc chắn đã bị baba nhắc nhở trước đó rồi.

Phong Tĩnh Đằng nghiêng đầu nhìn vào bếp, thấy Mai Truyền Kỳ đứng tựa vào cửa, tự tiếu phi tiếu nhìn mình.

Hắn vỗ vỗ lên ghế: “Lại đây nói chuyện.”

Mai Truyền Kỳ nhướn mày, đến ngồi bên cạnh Phong Tĩnh Đằng: “Muốn nói chuyện gì? Không lẽ anh cũng muốn cho tôi năm triệu tín dụng điểm để tiêu xài luôn hả??”

May là cậu đề phòng trước, dùng tiền bịt miệng đứa con, quan trọng nhất là thằng bé cũng không nuốt lời.

Phong Tĩnh Đằng khoát tay lên vai cậu, khẽ cong môi: “Tôi chỉ muốn nói là con của chúng ta thật thông minh, chỉ trong nháy mắt có thể lấy được năm triệu tín dụng điểm từ trong tay tôi làm tiền tiêu vặt.”

Mai Truyền Kỳ oán thầm, cái gì mà con của chúng ta, là con tui mới đúng. (°ㅂ° ╬)

Bất quá, Phong Tĩnh Đằng xem Nguy Nguy là con ruột cũng tốt, vì thế không phản bác lại.

Phong Tĩnh Đằng thấy cậu không phản bác ‘con của chúng ta’, khóe môi càng cong lên: “Còn nữa, Nguy Nguy với tôi có duyên làm cha con, cậu cũng thấy tôi cùng đứa nhỏ vô cùng hòa hợp. Vì thế tôi cho rằng Nguy Nguy nên sửa lại cách xưng hô, gọi tôi là phụ thân.”

Mai Truyền Kỳ ngẩn ra, không nghĩ rằng đối phương có ý định như vậy.

Cậu nhanh chóng lườm lại: “Buổi tối anh nằm mơ sẽ được nghe gọi là phụ thân.”

Mai Truyền Kỳ đứng dậy, vào bếp tiếp tục rửa chén.

Phong Tĩnh Đằng không để ý, vẫn cười cười.

Ở khúc rẽ trên lầu hai, một thân ảnh nho nhỏ đang núp, lặng lẽ nhìn hai vị kia nói chuyện.

Khi nghe được Phong Tĩnh Đằng đề cập đến hai chữ ‘Phụ thân’, trong lòng vô cùng cao hứng, miệng nhỏ cười cười, lộ ra hàng răng khả ái, nụ cười đọng lại trên khuôn mặt thật lâu không dứt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi